Khu mỏ lớn như vậy, nhưng đôi khi Vệ Mạnh Hỉ lại cảm thấy nó nhỏ bé. Cô vừa chuẩn bị đóng quầy, trong lòng dự định ngày mai vào thành phố mua chút đường phèn, vì thịt kho của cô cần dùng đường phèn, tăng hương vị và tạo màu đẹp, tốt nhất là dùng đường phèn lâu năm.
Người dân trong khu mỏ vẫn giữ thói quen ăn đường từ những năm 60, thường thì không có điều kiện mua trực tiếp đường trắng và đường đỏ, huống chi là đường phèn, hầu hết các hộ gia đình đều cầm phiếu phân phối đường tinh luyện của đơn vị, mua về là một phần tư đường tinh luyện pha với ba phần tư bột đường... Vì vậy, trước Tết, nhà họ Trương đãi hai mẹ con cô nước đường trắng thực sự là một cách tiếp đãi rất tử tế.
Lượng đường phèn dùng trong nồi nước kho cũng không ít, nếu dùng đường tinh luyện thì có thể tiết kiệm được khá nhiều tiền, nhưng Vệ Mạnh Hỉ không muốn làm “người thông minh” như vậy.
Đang nghĩ ngợi, Tạ Y Nhiên bước đến.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy xanh nhạt, dù đẹp nhưng làn da không đủ trắng, màu xanh khiến cô ta trông đen hơn, cô ta không tự nhận ra điều đó, còn khá đắc ý. “Chị, nghe nói chị đang bán cơm hộp, dạo này kinh doanh có tốt không?”
Cô ta nhìn vào cái bát thịt kho trống trơn bên cửa sổ, “Nghe mẹ chồng em nói thịt kho của chị làm rất ngon, là công thức bí truyền của gia đình, bác Vệ không phải là họa sĩ sao? Sao lại biết làm thịt kho, em không biết đó.”
Món ăn nhà họ Vệ trước đây nổi tiếng như vậy, cô ta không tin là mình không biết, chỉ là giả vờ thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play