Trên bàn để một đống vở bài tập, cô dựa theo tên mà phân chia cho từng người, kết quả lại phát hiện ở dưới cùng có một tờ giấy khác biệt, trên đó vẽ một con hổ, phải nói là hình dáng và lông da đều rất sống động, mặc dù nét vẽ đơn giản, nhưng ai cũng có thể nhận ra đó là một con hổ đang nhe nanh múa vuốt.
“Mẹ, con vẽ đó!” Tiểu Ô Ô lăng xăng chạy vào, ôm chân mẹ, mắt to chớp chớp.
“Thật là con tự vẽ?” Vệ Mạnh Hỉ không tin, cô không hiểu gì về tranh vẽ, nhưng cũng biết con hổ này vẽ rất sống động, một đứa trẻ chưa đầy hai tuổi sao có thể vẽ được, ngay cả bốn đứa lớn hơn cô cũng không tin, chắc không phải Văn Phượng vẽ trêu chúng.
“Dạ!”
Vệ Mạnh Hỉ nghĩ, con bé chắc là nghe mẹ khen anh hai, cũng muốn được khen, nên nói đại như vậy, căn bản không hiểu câu hỏi của mẹ. Muốn phê bình hai câu, lại thấy đứa nhỏ không đáng để trách, liền không phê bình, người ta còn đang chờ khen ngợi.
Chuyện này cũng khó mà không hỏi rõ ràng, cô quyết định vẫn là tìm Vệ Hồng hỏi xem. Vì trong nhà chỉ có nó là có thể giao tiếp không trở ngại với Tiểu Ô Ô, trong khi người khác nghe thấy “y y a a”, Vệ Hồng lại có thể chính xác đoán được em gái muốn nói gì.
Đúng lúc, Vệ Hồng tung tăng trở về, trong túi còn đựng những thứ phồng căng, không biết ai cho.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT