“Biết vậy đã không dắt bọn trẻ đi rồi, trời lạnh như thế này, khổ sở quá.” Lưu Quế Hoa sờ tai con trai lạnh đến đỏ ửng, bình thường tự cô véo thì không đau lòng, giờ thì thấy thương lắm.
“Không! Con muốn lên tỉnh!” Kiến Quân gấp gáp nói rằng trong lớp cậu ai cũng đã đi qua đó, chỉ còn mình cậu chưa đi.
“Mẹ mày cũng mới đi có hai lần, mày gấp cái gì.”
Đối với Vệ Mạnh Hỉ, đó chỉ là nơi cô lấy hàng, nhưng đối với bọn trẻ, đó là thành phố lớn mà chúng luôn ao ước.
Đang nói thì xe buýt tới, mọi người ùa lên, các ông bà già ở nông thôn không giống như người trẻ, không có ý thức xếp hàng, xách rổ, gánh hàng chen lấn leo lên cửa xe.
Nhưng trên xe vốn đã có rất nhiều người đứng, đám người ở cổng thôn chỉ chen được một phần ba, tài xế nói không thể lên nữa, kết quả là muốn đóng cửa mà không đóng được, các ông bà già bị kẹt ở cửa, không ai chịu xuống.
Đây chẳng phải là cảnh chen lấn xe buýt điển hình ở đời sau sao, Vệ Mạnh Hỉ thầm nghĩ, nếu có một chiếc xe hơi riêng thì tốt biết mấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT