Nói thật cô ấy rất giỏi, đầu óc Tiểu Thu Phương rất thông minh, các quặng tẩu khác theo trào lưu bán đồ ăn nhanh, bán bánh bao, cô ấy lại độc đáo bán bánh bao nhân như khoai tây, miến, cà, hoàn toàn không tốn bao nhiêu chi phí, lợi nhuận ít nhất là phân nửa.
Một mặt bán bánh bao, một mặt thử làm đồ hộp ở nhà, nghe nói đến mùa xuân cô ấy sẽ chuẩn bị làm đồ hộp trái cây theo mùa để bán.
Thật lòng mà nói, Vệ Mạnh Hỉ không có đầu óc đó, hiện tại cô chỉ nghĩ đến những việc buôn bán nhỏ tốn nhiều công sức và thời gian nhất. Mọi người chỉ thấy cô bán thịt kho kiếm nhiều tiền, nhưng ít ai chịu hiểu nổi cực khổ này.
“Đa tạ chị Tú Phân, nhà chị cũng có nhiều đứa nhỏ, không cần riêng cho chúng tôi đâu.” Vệ Mạnh Hỉ thật sự không muốn nhận, cô luôn cảm thấy Lý Tú Phân nhất định phải có chuyện gì nhờ vả chứ không có chuyện cho không người khác như vậy.
“Chuyện nhỏ thôi mà, không tốn bao nhiêu tiền, mọi người đều là hàng xóm láng giềng, xa không bằng gần mà...”
Lý Tú Phân kiên quyết đưa đồ, Vệ Mạnh Hỉ cũng sợ đẩy qua đẩy lại làm rơi đồ, đến lúc mảnh vỡ thủy tinh làm trẻ con bị thương thì không đáng.
Nhưng cô cũng không muốn nợ ân tình, nhất là khi không biết Lý Tú Phân muốn gì, “Chị ngồi một lát, tôi cắt ít thịt kho cho chị, mang về cho bọn trẻ ăn cơm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT