Mạnh Thục Nhàn ngoài bốn mươi tuổi, còn trẻ hơn bà Lý, chủ yếu là chưa từng chịu khổ. Cha của Vệ Mộng Hỉ mặc dù mất sớm, nhưng khi còn sống phu thê ân ái, để bà ấy sống bảy năm giống như phu nhân không phải đụng tay vào việc gì; còn cha cô là ông Tạ về sau mặc dù có tham vọng tiến thân, nhưng không biết là vì tình yêu thật sự hay muốn giữ bà ấy lại, cũng rất nuông chiều bà ấy.
Chính vì vậy ở tuổi bốn mươi, Mạnh Thục Nhàn vẫn còn phong tình trong ánh mắt còn giữ được nét hồn nhiên và lãng mạn của cô gái nhỏ, ai nhìn thấy cũng phải khen bà ấy có số phận tốt.
Vệ Mộng Hỉ thầm thở dài, ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc.
Cô nhìn người khác, người khác cũng nhìn cô. Vệ Mộng Hỉ thật sự quá đẹp, ngày thường không trang điểm cũng đã nổi bật, lúc này lại mặc chiếc váy liền thân màu xanh nhạt, tóc xõa tự nhiên, còn tô chút son môi vừa phải, thật sự trở thành điểm nhấn trong đám đông.
Ban đầu Mạnh Thục Nhàn chỉ thấy cô gái này đẹp, không biết là bạn của Y Nhiên hay là họ hàng của nhà họ Lý. Là người thích cái đẹp nên bà ấy cũng không khỏi muốn nhìn thêm vài lần, nhưng càng nhìn lại càng thấy quen quen.
Vệ Mộng Hỉ đưa bé Ô Ô cho Vệ Đông và Căn Bảo, Căn Hoa dùng bàn tay nhỏ nhắn sạch sẽ cẩn thận chỉnh lại váy cho cô, đảm bảo trước sau không có nếp nhăn nào.
“Mẹ, chú Tạ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play