Trên mặt đất xuất hiện vài thứ giống như phân lừa màu nâu, Vệ Mạnh Hỉ chạy đến dùng phiến tre cạy chúng lên thì phát hiện là “nấm”.
“Đây là phân lừa, mau vứt đi”.
Ở tỉnh Thạch Lan, số nấm ăn được được xếp vào hàng cao nhất cả nước, hầu hết người già tỉnh Thạch Lan không gọi chúng là nấm mà gọi là “trứng phân lừa” một trong số ít không thể ăn được, bởi vì nó trông giống như trứng phân lừa, có mùi vị khó ngửi, bên trong bột màu nâu xám, tương truyền rằng ăn vào sẽ chết.
Đời trước Vệ Mạnh Hỉ từng kinh doanh quán ăn, trong số đó có nhà hàng dùng nấm dại nấu lẩu là món nhấn của nhà hàng. Nhẹ nhàng nhổ lên, sau khi ngửi rồi nhẹ nhàng bẻ ra, cô chắc chắn rằng: “Đây không phải là trứng phân lừa”.
“Đó là gì? Ai da em gái nhỏ đừng ăn nó, có độc chết người đó, không phải chuyện giỡn đâu, nhanh nhổ ra”.
Vệ Mạnh Hỉ nhắm mắt lại, cẩn thận nhấm nháp hương vị thanh thúy trong miệng, giòn ngọt, quan trọng là có mùi thơm rất nồng.
“Nấm đại hoa”
“Cái gì?”
Vệ Mạnh Hỉ nhẹ nhàng nhai nuốt miếng cuối cùng vào miệng, rồi nói: “Đó là nấm đại hoa mà người tỉnh Thạch Lan chúng ta thường nói”.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT