Thẩm Duy Bạch thử nói: “Xem ra mấy ngày nay bạn học Tạ sống cũng không tệ, không bị thương chút nào, dường như cũng không lo lắng tình hình hiện tại.”
Tạ Bân bình tĩnh nói: “Là do tôi may mắn, trực tiếp được truyền tống đến một nơi an toàn, bên cạnh còn có rất nhiều đồ ăn, nhờ vậy mới có thể sống sót đến bây giờ.”
“Vậy bây giờ cậu định ra ngoài?” Thẩm Duy Bạch tiếp tục truy hỏi.
Tạ Bân buông tay nói: “Đồ ăn sắp hết rồi, cần phải ra ngoài tìm.” Hắn tiện thể nói thêm một câu: “Tôi ở dãy nhà phía sau hồ bơi, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, liền nghĩ đến đây xem xét tình hình, vừa lúc gặp Vân Xu.”
“Vận may của tôi vẫn rất tốt.” Hai chữ “vận may” dường như được hắn nói ra với một ý nghĩa khác.
Thẩm Duy Bạch không hỏi thêm nữa. Dù hỏi gì, Tạ Bân cũng có thể tìm ra lý do chính đáng. Nhưng nhìn vẻ mặt tay không của người này, hắn không chút động tĩnh mà nâng cao cảnh giác.
Xác định Vân Xu không bị thương, vẻ mặt căng thẳng của hai người dịu xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT