Thương Lan Phong chỉ còn lại hai người. Vân Xu lặng lẽ đá cuộn giấy đến bụi hoa, rồi bước lên thềm đá đi vào đình nghỉ mát. Nhưng Yến Tân Tễ chỉ khẽ liếc mắt, cuộn giấy trong bụi hoa đã trực tiếp bay đến tay hắn, động tác vô cùng lưu loát. Hắn cầm cuộn giấy không ngồi xuống đối diện mà lại ngồi xuống bên cạnh nàng.
Khuỷu tay hai người khẽ chạm nhau, Vân Xu có chút không tự nhiên, lặng lẽ xích ra một chút.
Tà Thần không một tiếng động cũng dịch sang bên cạnh, hai người vẫn duy trì khoảng cách tương tự. Hắn mở cuộn giấy ra xem, bắt đầu từ đầu. Sau khi nhìn bốn năm người, hắn nhướng mày: “Những người này đẹp sao?”
Vân Xu nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Cũng được.”
Tà Thần suýt chút nữa bật cười vì tức giận. Nàng vậy mà thật sự suy nghĩ một chút. Xem ra là hắn hành động quá chậm.
Như nghĩ đến điều gì, ánh mắt hắn khẽ động, rồi gợi lên một nụ cười đầy ẩn ý. Trước khi nàng kịp phản ứng, hắn nhanh chóng tiến sát lại gần: “So với bọn họ, sao nàng không nhìn ta nhiều hơn? Ta đẹp hơn bọn họ nhiều, không phải sao?”
Giọng nói cuối câu mang theo ý vị mê hoặc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT