Tô Liên Sơ hiểu rõ, nàng cần khối ngọc bội trước mắt này, nó sẽ trở thành trợ lực của nàng sau này.
Lời từ chối nghẹn lại bên miệng, cuối cùng Tô Liên Sơ nhận lấy ngọc bội, hướng Giang Di Văn mỉm cười: “Đa tạ Giang sư huynh, ta nhất định sẽ trân trọng nó.”
Gần như lại là một sự thôi thúc trực giác, nàng không hỏi ngọc bội từ đâu mà có.
Ánh mắt Giang Di Văn sáng lên, ngọc bội từ xưa đã mang ý nghĩa đính ước, mặc dù hắn chỉ xem ngọc bội như một món quà chúc mừng, nhưng Tô sư muội đã nhận lấy, có phải hay không đại biểu nàng đối với hắn cũng có chút tình ý.
Ý nghĩ chợt lóe qua khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Tô Liên Sơ cất ngọc bội đi, nói chuyện phiếm với Giang Di Văn vài câu, rồi nói: “Giang sư huynh, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về thôi, nhiệm vụ tu luyện hôm nay vẫn chưa hoàn thành.”
Giang Di Văn còn muốn cùng người trong lòng nói chuyện thêm vài câu, nhưng cũng không muốn làm nàng phiền chán: “Được, ta đưa muội về phong.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT