Những ngày tiếp theo, Vân Xu giống như một cái đuôi nhỏ, ngày nào cũng quấn quýt bên Trì Châu. Vì thế, nhân viên của tập đoàn Trì thị phát hiện ra, tuy rằng lãnh đạo trực tiếp của họ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng khí chất trên người lại phảng phất như gió xuân tháng ba, dịu dàng hơn.
Đặc biệt là những người bị gọi vào văn phòng, dù có mắc lỗi, Trì Châu cũng chỉ bình tĩnh chỉ ra chỗ sai.
Mọi người cảm động đến rơi nước mắt, cầu mong Tổng giám đốc Trì duy trì trạng thái này lâu hơn một chút.
Một buổi chiều nọ, Trì Châu đi họp với các cổ đông khác ở phòng họp, văn phòng trống không một bóng người.
Trên hành lang, cô lễ tân dẫn một người đi về phía văn phòng, vẻ ngoài cô bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng phấn khích. Vị Quý tiên sinh phía sau là bạn của Tổng giám đốc Trì, quan hệ với Tổng giám đốc Trì rất tốt.
Vị Quý tiên sinh này ngoại hình rất ưa nhìn, dáng người cao ráo, ngũ quan thanh tú, ôn hòa, khóe miệng luôn nở nụ cười nhẹ nhàng, dễ gây thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt lạnh lùng quanh năm của Trì Châu, nhiều người còn hoài nghi không biết hai người này làm sao có thể trở thành bạn tốt của nhau.
Cô lễ tân cũng từng thầm thắc mắc, nhưng rồi lại gạt đi, cô chỉ là một nhân viên làm công ăn lương, quan tâm nhiều như vậy làm gì, chi bằng tranh thủ lúc này, ngắm nhìn trai đẹp cho bổ mắt.
"Quý tiên sinh, Tổng giám đốc Trì hiện đang họp trên lầu, có lẽ còn một lúc nữa mới kết thúc."
Quý Thừa Tu không hổ danh với vẻ ngoài của mình, ngay cả giọng nói cũng mang theo ý cười nhẹ nhàng, "Được, cảm ơn cô Hoàng."
Cô lễ tân ngẩn người, sao Quý tiên sinh lại biết tên cô? Sau đó, thấy anh liếc nhìn bảng tên trên ngực cô, cô mới hiểu ra, trong lòng lại càng thêm thiện cảm. Dù chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng được người khác để tâm luôn là một điều khiến người ta vui vẻ.
Quý tiên sinh thật là một người tinh tế, không chỉ có vẻ ngoài, mà cả nội tâm cũng vậy.
"Đúng rồi, Quý tiên sinh còn có một việc." Cô lễ tân đột nhiên nhớ ra mình quên thông báo một tin tức, "Em gái của Tổng giám đốc Trì, cô Vân Xu, trong khoảng thời gian này luôn ở cùng Tổng giám đốc Trì, hiện tại cô ấy hẳn là vẫn còn ở trong phòng nghỉ ngơi."
Cô lễ tân nghĩ Tổng giám đốc Trì và Quý tiên sinh là bạn bè, vậy thì Vân Xu và Quý tiên sinh gặp mặt chắc chắn cũng không có vấn đề gì.
Vân Xu ngày nào cũng theo Trì Châu đến công ty, đáng lẽ ra nhân viên đều đã rất quen thuộc với cô mới phải, nhưng trên thực tế, cho đến bây giờ, họ còn chưa rõ mặt mũi Vân Xu ra sao, chỉ biết Trì Châu vô cùng cưng chiều Vân Xu.
Vốn dĩ thêm một người không có gì đáng nói, nhưng hành động của Trì Châu đã khơi dậy sự tò mò mãnh liệt của mọi người. Vân Xu càng che chắn kỹ bao nhiêu, mọi người càng muốn biết diện mạo thật của cô bấy nhiêu. Đáng tiếc là Trì Châu bảo vệ người quá chặt, bản thân Vân Xu lại không muốn ra khỏi văn phòng.
Bao nhiêu người hận không thể xông lên lột khẩu trang và kính mắt của cô ra, xem xem cô có dung mạo thần tiên tỷ tỷ như thế nào, mà có thể khiến đại ma vương cưng chiều cô như vậy, ngay cả nói chuyện cũng nhẹ nhàng, ân cần.
Tuy nhiên, uy nghiêm của Trì Châu vẫn còn đó, mọi người cũng chỉ dám nghĩ thôi, không ai dám tự tìm đường chết, chỉ sợ ngày hôm sau sẽ bị sa thải.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở." Khi đến nhà Trì Châu làm khách, thiên kim nhà họ Trì không phải tên này, Quý Thừa Tu trầm ngâm, xem ra trong khoảng thời gian anh trở về Ma Đô, bên cạnh bạn tốt đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Cô lễ tân thấy Quý Thừa Tu tính cách hòa nhã như lời đồn, lại nói thêm một chút về những việc trước đây đã làm vì Vân Xu.
Nghe xong những lời của cô lễ tân, Quý Thừa Tu càng thêm tò mò về vị Vân Xu tiểu thư này.
Anh được hướng dẫn vào văn phòng, cách bài trí bên trong có nhiều điểm khác biệt so với lần trước anh đến, có thêm không ít đồ vật nhỏ nhắn đáng yêu, bên cạnh máy tính còn có một chậu xương rồng sặc sỡ, trên đỉnh lặng lẽ nở rộ những bông hoa nhỏ màu trắng tinh khôi.
Nghĩ đến Trì Châu nghiêm túc và chậu xương rồng đáng yêu đối mặt nhau, nụ cười trên mặt Quý Thừa Tu càng thêm sâu sắc.
Chắc hẳn đây cũng là công lao của cô em gái, có thể thay đổi không gian riêng tư của Trì Châu, xem ra anh thật sự rất yêu thương cô em gái này.
Trong văn phòng không thấy bóng người, Quý Thừa Tu đoán rằng em gái của Trì Châu có lẽ đã ra ngoài có việc, hoặc là đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ. Dù trong lòng tò mò, nhưng anh sẽ không vì một chút cảm xúc mà tùy tiện xem xét phòng nghỉ của bạn tốt.
Đợi Trì Châu trở về, trực tiếp bảo anh giới thiệu hai người làm quen là được.
Có nên mua một ít quà ra mắt không? Làm bạn tốt của Trì Châu, dù sao cũng phải có chút thể hiện với cô em gái mà anh yêu thương.
Quý Thừa Tu ngồi trên sofa, suy nghĩ vu vơ.
Đợi một lúc, Trì Châu vẫn chưa trở về, trong lúc đó có nhân viên vào đưa trà, toàn bộ quá trình đều nhìn thẳng, Quý Thừa Tu trong lòng bật cười. Năm đó khi mới vào đại học, Trì Châu dựa vào khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta không dám dễ dàng trêu chọc, sau khi đi làm, vẻ mặt của nhân viên dưới trướng anh lại trùng hợp một cách kỳ diệu với vẻ mặt của bạn học năm xưa.
Trong phòng có chút ngột ngạt, Quý Thừa Tu đi đến bên cửa sổ mở cửa sổ cho thông thoáng, xoay người lại thì phát hiện cửa phòng nghỉ không đóng, lộ ra một khoảng trống đủ để nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Theo bản năng liếc nhìn.
Sau đó lại không thể rời mắt.
Khi hoàn hồn, Quý Thừa Tu phát hiện mình đã đẩy cửa bước vào, anh đứng sững ở mép giường, ánh mắt ngơ ngẩn rơi xuống trên giường.
Mái tóc dài đen nhánh xõa tung tùy ý, ngũ quan như được thượng đế tỉ mỉ tạo hình, cô nhắm mắt, lặng lẽ ngủ say. Đó là vẻ đẹp mà dù có dốc hết tâm huyết của vô số họa sĩ trên thế gian cũng không thể miêu tả được, là nàng Muse* mà vô số nghệ sĩ theo đuổi cả đời.
* Trong thần thoại Hy Lạp, các Muse (tiếng Hy Lạp: Μοῦσαι, Moũsai) là những nữ thần bảo trợ cho nghệ thuật và khoa học. Họ là con gái của thần Zeus và Mnemosyne (nữ thần của trí nhớ), có sức hấp dẫn, hoặc có tài năng đặc biệc.
Ngàn vạn ngôn từ hoa mỹ trước mặt cô cũng trở nên thiếu sót, cô nên được người khác nâng niu, trân trọng, che chở cả đời.
Đây là em gái của bạn tốt sao? Khó trách một người nghiêm túc như vậy, lại làm ra những việc không hợp với tính cách.
Nếu mình có một cô em gái như Vân Xu, cũng tất nhiên sẽ đặt cô ấy ở trong tim mà yêu thương, cưng chiều.
Bất quá, Quý Thừa Tu giờ phút này lại may mắn Vân Xu không phải là em gái anh, vẻ ôn hòa mà người đàn ông thể hiện ra trước đó đã biến mất, trong mắt hiện lên vẻ thâm trầm.
Là người thừa kế của nhà họ Quý ở Ma Đô, sự ôn hòa của Quý Thừa Tu chỉ là công cụ để thể hiện ra bên ngoài, con người thật của anh có đầy đủ những phẩm chất của một người thừa kế xứng đáng, cho nên anh và Trì Châu mới có thể trở thành bạn bè.
Họ là cùng một loại người.
Quý Thừa Tu trong lòng hiếm khi hối hận, anh rất ít khi nảy sinh loại cảm xúc vô dụng này, hiện tại lại tiếc nuối vì không biết đến sự tồn tại của Vân Xu sớm hơn, bằng không anh nhất định sẽ dâng tặng cho Vân Xu món quà thích hợp nhất.
Có lẽ là sự hiện diện của người bên mép giường quá mạnh mẽ, Vân Xu ngủ được một nửa thì mơ màng muốn tỉnh, khi tầm mắt có thể nhìn rõ, bên mép giường không có một bóng người.
Tiếng gõ cửa vang lên, không nhẹ không nặng, mang theo một nhịp điệu đặc biệt, cô theo bản năng nhìn qua, cửa phòng khép hờ.
Chắc là Trì Châu họp xong đã trở về.
"Anh ơi, vào đi." Vân Xu ôm chăn nhỏ của mình, nói vọng ra cửa.
Tiếng gõ cửa dừng lại, một giọng nam xa lạ khẽ ho khan hai tiếng, "Xin chào, cô Vân Xu, tôi không phải Trì Châu, tôi là bạn anh ấy, cũng là bạn học đại học, Quý Thừa Tu."
Một câu nói khiến cho chút buồn ngủ còn sót lại của Vân Xu bay biến hết, cô lập tức lùi lại một khoảng, trên mặt lộ rõ vẻ kháng cự, chỉ khi nghe thấy cái tên quen thuộc, mới miễn cưỡng dịu đi một chút.
Anh trai bạn? Bạn học đại học?
Vân Xu cẩn thận nghĩ lại, Trì Châu quả thật có nói với cô rằng anh có một người bạn rất thân, tên là Quý Thừa Tu.
Chính là người ngoài cửa sao?
Vân Xu khó xử, cô không muốn gặp người lạ, nhưng anh ta lại không phải là người lạ hoàn toàn, anh ta là người mà Trì Châu tin tưởng.
Dường như nhận thấy được sự do dự của Vân Xu, người bên ngoài lại lên tiếng, giọng nói tràn đầy sự áy náy: "Tôi và Trì Châu có quan hệ rất tốt, cho nên có chút tò mò về cô em gái mà anh ấy yêu thương. Nếu có mạo phạm đến cô Vân Xu, tôi xin lỗi."
"Thư ký nói cuộc họp của Trì Châu còn một lúc nữa mới kết thúc, nếu cô Vân Xu lo lắng, có thể đợi anh ấy trở về rồi hẵng ra."
Giọng nói của anh ta trầm ấm, rất giống với những công tử thế gia trong phim truyền hình.
Nếu Trì Châu, người biết rõ bản tính của Quý Thừa Tu, có mặt ở đây, nhất định có thể nhận ra vẻ mặt của bạn tốt chính là vẻ mặt mà anh ta đã từng dùng khi chuẩn bị lừa người khác. Bất quá lần này không phải là lừa, mà là có ý định rước người về nhà, người này cũng không phải là người khác, mà chính là em gái của Trì Châu.
Vân Xu có chút không biết phải làm sao, vòng quan hệ xã hội của cô hiện tại chỉ có hai người, Trì Châu và thư ký Đổng. Sở dĩ như vậy, một là do tính cách của cô, cô thật sự không thể chấp nhận người lạ đến gần mình, hai là sự tồn tại của Trì Châu trực tiếp dập tắt ý định chủ động tiếp cận của đa số mọi người.
Nhưng người bên ngoài này hình như có quan hệ rất tốt với Trì Châu, cô là em gái của Trì Châu, cứ để người ta đứng ngoài cửa như vậy, thì không được lịch sự cho lắm.
Người bên ngoài cũng không vội, cứ yên lặng chờ đợi.
Vân Xu băn khoăn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhăn lại thành một đoàn. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô cũng lên tiếng.
"Mời anh vào."