Tương Tĩnh Huyên mờ mịt đứng tại chỗ, không biết Lục Trạch đang nói gì.

"Lục tổng, anh xem lời này anh nói, làm như là tôi ép anh tìm tình nhân, ép anh lên giường với cô ta vậy." Kỷ Thành nhún vai, "Đây không phải đều là lựa chọn của chính anh sao."

"Tôi chỉ là không đành lòng nhìn thấy mẹ góa con côi sống thê thảm mà thôi."

Sắc mặt Lục Trạch tái nhợt, lời nói của Kỷ Thành khiến anh ta không thể cãi lại, chuyện tìm tình nhân quả thật từ đầu đến cuối đều là do một mình anh ta quyết định.

Tương Tĩnh Huyên ngây ra tại chỗ, cuối cùng cô ta cũng hiểu ra từ cuộc đối thoại của hai người, lần này cô ta trở về nước không hề đơn giản.

"Vị tiên sinh này, lời anh vừa nói có ý gì?" Tương Tĩnh Huyên run rẩy hỏi.

Kỷ Thành liếc cô ta một cái, ban đầu tìm Tương Tĩnh Huyên là vì phá hoại cuộc liên hôn của hai nhà Lục, Tiêu, sau đó lại là vì phá hoại quan hệ của Lục Trạch và Vân Xu.

Đến bây giờ, tác dụng của người phụ nữ này đã phát huy gần hết, nói một chút cũng không sao.

"Rất đơn giản, Lục Trạch hắn không hy vọng các người trở về, vẫn luôn phái người điều tra tung tích của các người, nếu không phải tôi giúp các người che giấu, các người ngay cả cơ hội bước vào Đông Thành cũng không có, ở nước ngoài cô có thể sống qua ngày, nhưng ở trong nước, sức lực của nhị công tử Giang gia không đủ để bảo vệ cô."

Nghe xong lời anh ta nói, Tương Tĩnh Huyên tối sầm mặt mày, Tương Bảo Bảo cũng siết chặt nắm tay.

Hành vi của Lục Trạch quá khiến bọn họ đau lòng, một lớn một nhỏ thậm chí xem nhẹ sự tính kế của Kỷ Thành trong đó.

Lúc này Giang Văn Diệu cũng nghe được tin tức chạy tới, tất cả những gì xảy ra trước mắt làm anh ta tức giận không thôi, đặc biệt là Tương Tĩnh Huyên và con trai thoạt nhìn bị bắt nạt.

Anh ta tiến vài bước chắn trước mặt cặp mẹ con, ngữ khí sắc bén, "Lục Trạch, anh đã làm gì Huyên Huyên? Anh đã ép cô ấy rời khỏi Đông Thành, còn muốn thế nào nữa!"

Không trách Giang Văn Diệu cho rằng Lục Trạch bắt nạt bọn họ, ánh mắt khó chịu của Tương Tĩnh Huyên và con trai vẫn luôn dừng ở trên người Lục Trạch, Lục Trạch lại không thèm nhìn bọn họ một cái, cực kỳ giống tra nam bỏ vợ bỏ con, ai nhìn vào cũng sẽ sinh ra hiểu lầm.

Lục Trạch chậm rãi, máy móc quay đầu, "Tôi đã làm gì? Anh không nên hỏi xem cô ta đã làm gì sao?"

Biểu tình suy sụp của anh ta nằm ngoài dự đoán của Giang Văn Diệu.

"Có ý gì?"

Lục Trạch nở một nụ cười cực kỳ khó coi, "Tôi cầu hôn bạn gái, đứa bé không biết từ đâu ra này gọi tôi là ba ba, nó hủy hoại tất cả những gì tôi đã tỉ mỉ chuẩn bị, hủy hoại hạnh phúc của tôi."

Giang Văn Diệu ngây ngẩn cả người, lập tức nhìn về phía Tương Bảo Bảo, cậu bé chột dạ quay mặt đi, nội tâm Giang Văn Diệu trầm xuống.

Anh ta đương nhiên biết Lục Trạch có bạn gái mới, vì thế còn yên tâm không ít, cảm thấy khả năng hai người ở bên nhau càng nhỏ, chỉ là không ngờ rằng Tương Bảo Bảo mà anh ta cho là hiểu chuyện lại đem tất cả đâm thủng, hủy hoại việc cầu hôn của Lục Trạch.

Điều này đại biểu Tương Bảo Bảo trong lòng vẫn hy vọng Lục Trạch trở thành cha của cậu bé, Giang Văn Diệu có chút đau lòng, nhưng anh ta vẫn phải bảo vệ cặp mẹ con mà anh ta đặt ở trong lòng.

"Ai bảo anh trước kia cưỡng chế ép Huyên Huyên rời đi, anh không cảm thấy là anh đã làm quá đáng trước sao?" Giang Văn Diệu không thể để trách nhiệm rơi xuống đầu mẹ con, chỉ có thể lôi chuyện trước kia ra, "Huống chi Bảo Bảo chỉ là nhìn thấy anh quá kích động, muốn có ba mà thôi, nó mới năm tuổi có thể biết được cái gì."

Lục Trạch không để ý đến anh ta, mà là nhìn về phía Tương Tĩnh Huyên, người phụ nữ này vẫn giống như năm đó, có một khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp, anh ta từng vì sự nhu thuận của đối phương mà sinh ra một tia rung động, bây giờ nhớ lại chỉ còn buồn nôn.

Anh ta nói: "Tương Tĩnh Huyên, trừ việc không cho cô về Đông Thành, tôi có chỗ nào có lỗi với cô không?"

Tương Tĩnh Huyên cắn môi, thái độ của Lục Trạch làm cô ta lo lắng, ngay cả trả lời cũng không dám.

Khuôn mặt tuấn tú như thiên thần kia giờ phút này tràn đầy lạnh nhạt.

Giang Văn Diệu không thể thấy người yêu bị bắt nạt, "Là Lục phu nhân năm đó quá đáng, nhục nhã Huyên Huyên, ép cô ấy phải ra nước ngoài."

Lục Trạch nói: "Vậy cô ta còn không phải đã nhận chi phiếu của mẹ tôi, cô ta có từ chối không?"

Giang Văn Diệu nói: "Năm đó cô ấy bất đắc dĩ, mẹ cô ấy bị bệnh cần tiền, nếu không tuyệt đối sẽ không nhận tờ chi phiếu kia."

"Nói đến cùng, nếu không có số tiền kia, cô ta ngay cả tiền thuốc men cũng không trả nổi, là số tiền kia đã cho mẹ cô ta cơ hội tiếp tục điều trị." Lục Trạch trào phúng nói.

Giang Văn Diệu bị chặn họng, sự thật đúng là như thế, nếu không có tờ chi phiếu kia, Tương Tĩnh Huyên sẽ sống rất gian nan, cô ta lại không bằng lòng nhận quá nhiều sự giúp đỡ của anh ta.

Tương Tĩnh Huyên cúi đầu, Lục Trạch nói không sai, phần lớn số tiền cô ta dùng ở nước ngoài đều là tiền Lục Trạch đã từng cho cô ta và tờ chi phiếu của Lục mẫu, nếu không một người mới tốt nghiệp như cô ta căn bản không thể sống sót.

Tương Bảo Bảo không cam lòng, lớn tiếng nói: "Mẹ không cần tiền của chú, cháu có thể nuôi sống mẹ."

Cậu bé có thể tùy tiện lấy tiền từ ngân hàng đưa cho mẹ.

Mọi người ở đây đều cho rằng đây là lời nói ngây ngô của trẻ con, cho dù là Giang Văn Diệu yêu thương cậu bé cũng không để trong lòng.

Kỳ thật Tương Bảo Bảo thật sự đã chuyển tiền, nhưng Tương Tĩnh Huyên phát hiện trong tài khoản có thêm nhiều tiền, không hề vui mừng, ngược lại sợ hãi gọi điện thoại cho ngân hàng, lúc đó Tương Bảo Bảo liền biết con đường này không thể thực hiện được.

"Tôi đã nói trước, chỉ cần cô đồng ý rời đi, muốn bao nhiêu tiền cũng tùy cô, đừng xuất hiện ở Đông Thành là được." Lục Trạch nói, "Nhưng cô không chỉ lại lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, còn tạo ra một đứa con, hoàn toàn hủy hoại tất cả của tôi và cô ấy."

Nói đến vế sau, giọng Lục Trạch thê lương.

Tương Tĩnh Huyên đau lòng vô cùng, "Không phải, em không cố ý muốn xuất hiện trước mặt anh, Bảo Bảo nó cũng không cố ý."

Cậu bé chỉ là quá muốn có một người cha.

Lục Trạch làm ngơ lời cô ta nói, tiếp tục nói.

"Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã cứu cô từ trong tay một người khác, sau đó bao nuôi cô, lúc đó cô nợ nần chồng chất, tôi giúp cô trả hết nợ nần, giúp cô đóng học phí, giúp mẹ cô an bài bệnh viện tốt nhất, mỗi tháng định kỳ chuyển tiền cho cô."

"Tôi rốt cuộc có điểm nào có lỗi với cô, khiến cô nhất định phải lén sinh con, lại mang con trở về hủy hoại cuộc sống của tôi?"

"Cô có thể nói cho tôi biết không?" Lục Trạch thật sự nghi hoặc.

Tương Tĩnh Huyên trong lời chất vấn của Lục Trạch suy sụp mà khóc ra tiếng, Lục Trạch đã giúp cô ta rất nhiều rất nhiều, anh ta ưu tú, anh ta tuấn tú, anh ta cường đại đều để lại ấn ký sâu đậm trong lòng cô ta.

Cho đến giờ khắc này, cô ta không thể không thừa nhận, năm năm qua, mình chưa từng quên người đàn ông này.

Cô ta muốn gặp anh ta, cho nên lại trở về Đông Thành.

Lục Trạch làm ngơ tiếng khóc của cô ta, tiếp tục hỏi: "Cô rốt cuộc vì cái gì muốn tự mình sinh hạ đứa con không nên tồn tại này?"

Rõ ràng mỗi lần đều làm các biện pháp, cô ta vẫn mang thai.

Thân hình nhỏ bé của Tương Bảo Bảo chấn động, lời phủ định của Lục Trạch làm cậu bé không thể tin được mà ngẩng đầu.

Giang Văn Diệu nổi giận: "Lục Trạch, Huyên Huyên năm đó mới tốt nghiệp, cô ấy là một cô gái thiện lương, làm sao có thể nhẫn tâm bỏ đi cốt nhục trong bụng, anh cho rằng ai cũng máu lạnh như anh sao?"

"Huống hồ Huyên Huyên chưa từng nghĩ tới dùng đứa bé để quấy rầy anh, đây chỉ là con của một mình cô ấy."

Lục Trạch nói: "Bởi vì thiện lương không chịu bỏ đứa bé, không muốn dùng đứa bé quấy rầy tôi...... Quá buồn cười."

Anh ta nhìn về phía Tương Tĩnh Huyên, giọng nói lạnh nhạt, "Năm đó cô ra nước ngoài khi tôi đã đính hôn, cô tự mình sinh con, chẳng lẽ không nghĩ tới nó sẽ tạo thành ảnh hưởng đến vợ tương lai của tôi sao? Nói cái gì chỉ là con một mình, nếu đứa bé sinh ra, nó liền có được huyết mạch của hai người."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play