Bữa cơm này Vân Xu ăn cũng không tệ lắm, không hổ là nhà hàng được nhiều người đề cử.

Cũng không biết vì sao sắc mặt Lục Trạch thoạt nhìn có chút âm trầm, mà Vân Xu vốn tưởng rằng phải phối hợp đối phương ở trước mặt Lục phu nhân diễn trò, nhưng vừa liếc mắt, Lục phu nhân thần sắc cũng có chút miễn cưỡng.

Nghi hoặc lại một lần nữa xuất hiện, Vân Xu luôn cảm thấy biểu hiện của bọn họ có liên quan đến người phụ nữ trước đó.

Có thể là người quen, sau đó lại vì chuyện gì đó mà trở mặt?

Vân Xu suy đoán.

Thôi vậy, tóm lại là chuyện của Lục gia, cô chỉ là một bạn gái giả mà thôi.

Ăn cơm xong, Lục Trạch an bài tài xế đưa người về, Lục phu nhân đã rời đi hai phút trước, chỉ còn lại Vân Xu ở lại chỗ cũ.

"Xu Xu, anh vừa rồi nhận được tin nhắn, công ty có việc gấp muốn xử lý, xin lỗi, chỉ có thể để em một mình về trước." Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Trạch mang theo một tia xin lỗi.

Vân Xu ở ghế sau xe ngẩng đầu nói: "Không sao, công việc quan trọng, anh tự mình chú ý nghỉ ngơi."

Sự quan tâm của cô làm sắc mặt Lục Trạch dịu đi, "Được, em về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh."

Lục Trạch đứng tại chỗ, nhìn theo chiếc xe màu đen rời đi, vẻ dịu dàng rút đi, ánh mắt dần dần ngưng kết thành băng.

Tiếp theo anh ta cần phải xử lý xong những việc riêng tư vốn nên được chôn giấu trong quá khứ kia.

Tương Tĩnh Huyên ở trong bộ phận có rất nhiều nam giới, thừa dịp cơ hội lần này uống không ít rượu, liên hoan càng là mới tiến hành đến một nửa.

Cô mơ màng hồ đồ ngồi trên vị trí, trong đầu đều là cảnh tượng nhìn thấy trước đó.

Đều là đồng nghiệp mới lo lắng nói: "Cô không sao chứ? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?"

Tương Tĩnh Huyên hoàn hồn nói: "Không sao, có thể là vừa mới uống một chút rượu, có chút không thoải mái."

"Không thể uống thì đừng uống nữa, ăn cơm là được, dù sao đều là nam uống." Đồng nghiệp đánh giá sắc mặt của cô, xác định không có việc gì sau, lại khuyên hai câu.

Tương Tĩnh Huyên nói cảm ơn.

Qua khoảng chừng nửa giờ, một người phục vụ đẩy cửa đi đến, lập tức đi về phía Tương Tĩnh Huyên, "Vị tiểu thư này, có một vị tiên sinh muốn cùng cô nói chuyện."

Tim Tương Tĩnh Huyên đập mạnh, cô có dự cảm người phục vụ trong miệng tiên sinh chính là Lục Trạch.

Người phục vụ đưa cô tới một phòng riêng yên tĩnh, người đàn ông tuấn tú lạnh nhạt đang quay lưng về phía cô nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng người cao lớn, khí thế thâm trầm.

Tương Tĩnh Huyên khẩn trương đứng tại chỗ, mười ngón tay đan vào nhau.

Lục Trạch chậm rãi xoay người, ánh mắt đen như mực cực có cảm giác áp bách, anh ta đánh giá khuôn mặt thanh thuần kia, trong lòng ngoại trừ bức thiết muốn cô ta mau rời khỏi Đông Thành, không có một tia gợn sóng, những tình cảm như có như không đã từng kia đã sớm biến mất không thấy.

"Cô vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Ai nói cho cô địa chỉ." Giọng nói Lục Trạch rất lạnh.

Tương Tĩnh Huyên nghe được lời nói chất vấn, cả người lạnh lẽo, không rõ trong lòng tư vị gì, "…… Tôi có trở về hay không không liên quan gì đến anh, chúng ta hai người đã không có bất kỳ quan hệ nào, anh dựa vào cái gì chất vấn tôi."

Lục Trạch nhìn cô một cái, cái liếc mắt một cái làm Tương Tĩnh Huyên cầm lòng không đậu lui về phía sau vài bước.

Lục Trạch không nói nhảm nữa, nói thẳng ra mục đích, "Cô muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi Đông Thành, cả đời đều không cần trở về."

Tương Tĩnh Huyên không thể tin tưởng nói: "Anh đây là có ý gì!"

Anh ta coi cô là người nào!

"Ý trên mặt chữ, lúc trước mẹ ta cho cô hai trăm vạn, bảo cô không cần xuất hiện trước mặt ta, cô cũng nhận lấy chi phiếu, nhưng cô hiện tại lại công nhiên xuất hiện ở chỗ này." Lục Trạch nhìn chằm chằm cô, "Nói đi, cô muốn cái gì."

Tương Tĩnh Huyên cắn cắn môi, phản bác nói: "Đúng, tôi lúc trước là nhận lấy chi phiếu, cũng đồng ý yêu cầu kia, nhưng tôi không có cố ý tìm anh, hôm nay là công ty tụ họp, chúng ta chỉ là vừa khéo gặp phải, anh không cần tự mình đa tình."

Lục Trạch lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ cô là như thế nào xuất hiện ở chỗ này, nhưng chỉ cần cô còn xuất hiện tại thành phố này, sẽ phá hư cuộc sống của tôi, tôi không cho phép cuộc sống sau này xuất hiện bất luận cái gì ngoài ý muốn."

"Là bởi vì vị tiểu thư vừa rồi sao?" Tương Tĩnh Huyên gắt gao bóp lòng bàn tay.

Lục Trạch nghe cô nhắc tới Vân Xu, thần sắc theo bản năng dịu đi, rất nhanh lại thu liễm lên, "Không liên quan đến cô."

"Cô nghĩ kỹ, hiện tại đồng ý yêu cầu của ta rời đi, còn có thể nhận được một số tiền, nếu cố chấp không nghe, thì đừng trách tôi." Lục Trạch thấy cô một chốc một lát cũng không làm ra quyết định, nhàn nhạt để lại một câu rồi rời đi.

Anh ta nghĩ đối phương hẳn là biết nên lựa chọn thế nào.

Sau khi liên hoan kết thúc, Tương Tĩnh Huyên thất hồn lạc phách về đến nhà.

Tương Bảo Bảo đang ngồi trên ghế sofa liếc mắt một cái phát hiện cảm xúc không thích hợp của mẹ, vội vàng chạy chậm qua đi, "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Tương Tĩnh Huyên không muốn làm con trai lo lắng cho mình, miễn cưỡng nở một nụ cười, "Không có việc gì, mẹ tối nay uống hơi nhiều rượu, có chút không thoải mái, ngủ một giấc là được."

Nói xong, cô lại nói: "Đã muộn thế này rồi, Bảo Bảo sao còn chưa ngủ?"

Khuôn mặt bánh bao trắng nõn của Tương Bảo Bảo dị thường ngoan ngoãn, cậu bé luôn luôn là một đứa trẻ ngoan trước mặt Tương Tĩnh Huyên, "Con lo lắng cho mẹ, muốn chờ mẹ trở về."

Lời nói của con trai làm trong lòng Tương Tĩnh Huyên dâng lên một cỗ ấm áp, cô ngồi xổm xuống, hôn lên trán cậu bé, "Được rồi, mẹ đã trở lại, bé ngoan mau đi ngủ."

"Dạ." Tương Bảo Bảo nói, "Vậy mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Tương Tĩnh Huyên đem Tương Bảo Bảo đưa về phòng, đóng cửa phòng, thần sắc giật mình, con trai quá giống Lục Trạch, ngũ quan quả thực là từ một khuôn mẫu khắc ra, nhưng cha của đứa bé lại đến nay không biết sự tồn tại của cậu bé.

Trước khi về nước, Tương Tĩnh Huyên lo lắng nhất chính là Lục Trạch sẽ cướp mất con trai khỏi tay cô.

Nhưng mà thái độ của Lục Trạch tối nay lại khiến người ta kinh hãi, cô không dám tưởng tượng tình huống sau khi con trai bị lộ, chỉ có thể cố gắng che giấu sự tồn tại của Tương Bảo Bảo.

Bất luận thế nào, cô không hối hận khi sinh ra Tương Bảo Bảo, cậu bé là ánh sáng hiếm hoi trong cuộc đời cô, là đứa con duy nhất của cô.

Cô chỉ hy vọng có thể nuôi nấng cậu bé khôn lớn.

Ánh mắt Tương Tĩnh Huyên kiên định, vô luận là Lục Trạch hay là những người khác đều không thể làm tổn thương con trai cô.

Trở lại phòng, Tương Bảo Bảo rút đi vẻ ngây thơ, thần sắc dần dần lạnh nhạt, mẹ tối nay nhất định đã gặp chuyện, cậu bé có thể cảm nhận được nỗi buồn của mẹ.

Mới vừa về nước, mẹ yếu đuối của cậu đã bị bắt nạt, Tương Bảo Bảo vô cùng tức giận, cậu bé biết hỏi Tương Tĩnh Huyên khẳng định sẽ không có kết quả, quyết định tự mình điều tra.

Tương Bảo Bảo khóa trái cửa, lấy ra chiếc máy tính xách tay mà Giang Văn Diệu tặng, bàn tay nhỏ nhắn non nớt gõ gõ trên bàn phím, thuần thục mở ra từng trang web.

Là một trong những hacker hàng đầu thế giới, cậu bé thuận lợi định vị công ty của Tương Tĩnh Huyên, xâm nhập vào camera trên đường phố, rất nhanh trên màn hình máy tính xuất hiện cảnh tượng buổi chiều.

Khi cùng đồng nghiệp ra khỏi cửa, biểu tình của Tương Tĩnh Huyên vẫn bình thường, một đám người vẫy mấy chiếc taxi đi về một hướng, Tương Bảo Bảo tốc độ tay cực nhanh, không ngừng chuyển đổi camera, cuối cùng đến trước cửa một nhà hàng.

Tương Bảo Bảo tiếp tục hack vào camera giám sát của nhà hàng, trong video rõ ràng phát lại tất cả những gì đã xảy ra trước đó.

Người phụ nữ lẻ loi đứng ở chỗ ngoặt, ngơ ngác nhìn chằm chằm ba người cách đó không xa.

Đây là nguyên nhân khiến Tương Tĩnh Huyên thất thần tối nay, Tương Bảo Bảo phóng to vị trí của ba người, sau đó khuôn mặt bánh bao sửng sốt.

Người đàn ông này chính là người cha ruột mà cậu bé đã từng tra được.

Mà ba ba của cậu lại thân mật bảo vệ một người phụ nữ khác sau lưng, làm ngơ mẹ cậu.

Bọn họ làm hại mẹ cậu đau lòng, cậu bé nên trả thù bọn họ, nhưng Tương Bảo Bảo nhớ tới ở nước ngoài, bản thân đối với những bạn học có cả cha và mẹ mà hâm mộ, bàn tay đang gõ phím chậm lại.

Có lẽ bọn họ chỉ là xa cách quá lâu, ba ba không nhận ra bọn họ.

Cậu bé nên cho ba ba một cơ hội.

Nhưng một người khác thì không cần, ánh mắt Tương Bảo Bảo rơi xuống trên người người phụ nữ được che chở, chính là người phụ nữ đáng ghét này năm đó đã đuổi mẹ cậu đi, hiện tại còn muốn cản trở cậu.

Thật đáng ghét, cậu bé muốn phá đổ Tiêu thị, làm cho cô ta cũng trải qua nỗi thống khổ mà mẹ đã phải chịu khi bị buộc phải ra nước ngoài, như vậy coi như là báo thù cho mẹ.

Còn về Lục Trạch…… Cậu bé không biết nên đối xử với người cha này như thế nào.

Trẻ con trời sinh có tình cảm gắn bó với cha mẹ, Tương Bảo Bảo đương nhiên cũng có một tia mong đợi đối với Lục Trạch.

Nhưng hành vi của Lục Trạch quá làm cậu bé thất vọng.

Phải cho một chút giáo huấn đi.

Tương Bảo Bảo cũng không cảm thấy chuyện này có gì không đúng, cậu bé từ nhỏ đã có thiên phú đáng sợ với máy tính, trong lúc Tương Tĩnh Huyên không biết, đã lén lên mạng học tập theo những hacker tự do không chịu ràng buộc kia.

Tương Tĩnh Huyên lại quá nuông chiều cậu bé, tam quan của Tương Bảo Bảo cứ như vậy hình thành có chút vặn vẹo, trong quan niệm của cậu bé, chỉ có sự tồn tại của mẹ và mình là tuyệt đối.

Những kẻ cản trở bọn họ đều là người xấu.

Chờ đến khi những kẻ quấy rầy bọn họ biến mất, nói không chừng ba ba sẽ trở lại bên cạnh cậu bé và mẹ.

Mẹ chắc chắn cũng nghĩ như vậy, mỗi lần hỏi đến sự tồn tại của ba ba, mẹ đều sẽ lộ ra vẻ mặt rất kỳ quái, Tương Bảo Bảo không rõ, nhưng cậu bé biết mẹ nhất định vẫn còn yêu ba ba.

Tuy rằng nói chú Giang đối với mẹ rất tốt, đối với cậu bé cũng rất tốt, nhưng Tương Bảo Bảo vẫn hy vọng mẹ có thể ở bên cạnh cha ruột.

Cậu bé muốn có một gia đình hoàn chỉnh.

--

Vân Xu về đến nhà tắm rửa xong, dựa vào trên giường trò chuyện video với Tiêu Tử Nguyệt, còn nhắc tới chuyện phát sinh tối nay ở nhà hàng.

"Cô ấy cứ ngơ ngác đứng ở đó, vẫn luôn nhìn về phía cả ba ngườimình cứ tưởng cô ấy quen Lục Trạch, nhưng Lục Trạch nói cô ấy nhận nhầm người."

Khuôn mặt diễm lệ sắc sảo của Tiêu Tử Nguyệt như có điều suy nghĩ, nhưng cô không muốn dùng những chuyện lung tung rối loạn ô nhiễm thế giới của Xu Xu, chỉ nói: "Nói không chừng đã từng là...bạn bè, bởi vì lâu ngày không gặp, nhất thời quên mất."

"Còn có thể như vậy sao?" Vân Xu chấn kinh, vậy thì phải bao lâu không gặp chứ.

Tiêu Tử Nguyệt nhàn nhạt nói: "Ai biết? Có lẽ có nội tình khác."

Vân Xu đổi tư thế, Tiêu Tử Nguyệt nhạy bén phát hiện những giọt nước trong suốt trên những sợi tóc mai của cô.

"Xu Xu, tóc cậu sao vẫn còn ướt?" Tiêu Tử Nguyệt nhíu mày, không tán đồng nói, "Không sấy tóc sau có thể sẽ đau đầu đấy."

Vân Xu chột dạ im lặng một chút, tối nay ra ngoài có chút mệt, liền muốn để tóc tự nhiên khô, không ngờ vẫn bị phát hiện.

"Lần sau sẽ sấy, hôm nay thì thôi, mệt mỏi quá." Vân Xu nhỏ giọng làm nũng nói.

Đại mỹ nhân ánh mắt long lanh nhìn bạn, giọng nói vừa mềm vừa ngọt, Tiêu Tử Nguyệt suýt chút nữa bị đánh gục, trái tim cứng rắn rèn luyện trên thương trường biến mất không còn một mảnh, nhưng cô vẫn kiên cường giữ vững ranh giới cuối cùng, ánh mắt vẫn không tán đồng.

"Không được, sẽ bị bệnh."

"Được rồi, bây giờ mình liền đi sấy tóc." Vân Xu ngoan ngoãn đi.

Chờ sấy tóc xong, đã gần nửa đêm.

"Đã khuya rồi, cậu phải nghỉ ngơi." Tiêu Tử Nguyệt nhìn thời gian, hai người trò chuyện hơn một giờ.

Vân Xu nói: "Tử Nguyệt, cậu không nghỉ ngơi sao?"

"Mình còn có một chút việc cần xử lý, rất nhanh cũng nghỉ ngơi, yên tâm."

Vân Xu ừ một tiếng, trước khi ngắt video, nói: "Đúng rồi, hoa hồng trong vườn lại nở rồi, thật xinh đẹp, khi nào cậu rảnh qua đây, mình muốn cùng cậu ngắm hoa."

Trong đôi mắt sáng như sao của cô tràn đầy vẻ mong đợi.

Tiêu Tử Nguyệt tim tan thành nước, đôi mắt phượng giơ lên lộ ra ý cười rõ ràng có thể thấy được, cực kỳ giống hoa hồng nở rộ, "Qua một thời gian nữa công ty sẽ nhàn rỗi một chút, mình liền qua đó."

Vân Xu ánh mắt sáng ngời, "Được nha, lần trước mình lại mua cây giống hoa hồng tím và hoa hồng đen, hai ngày này vừa lúc nở hoa rồi, cậu nhất định sẽ thích."

"Được, mình rất mong chờ, nhất định sẽ rất đẹp."

Nhưng mà trước khi Tiêu Tử Nguyệt đến, một chuyện khác đã xảy ra trước.

Đó là một buổi chiều bình thường, Vân Xu vừa mới gửi một con thú nhồi bông đi, trên điện thoại di động bỗng nhiên không ngừng truyền đến tiếng nhắc nhở nhận tin nhắn, một lần so một lần dồn dập, giống như tiếng trống dần dần dày đặc vang vọng trong lòng.

Vân Xu ngẩn ra một hồi, mới chậm rãi cầm điện thoại di động lên mở ra.

Số lượng tin nhắn nhắc nhở không ngừng tăng lên, rất nhanh từ mấy chục cái tăng lên đến mấy trăm cái.

Ngón tay trắng nõn dừng lại một hồi mới mở giao diện tin nhắn, trong nháy mắt vô số lời nói khó nghe xuất hiện trước mặt.

Vài phút sau, điện thoại của Tiêu Tử Nguyệt gọi tới, "Xu Xu, không cần xem tin nhắn trên điện thoại! Nghe mình nói, lập tức buông điện thoại xuống! Mình sẽ lập tức đến ngay."

Giọng nói Tiêu Tử Nguyệt dồn dập lại nôn nóng, từ khi bắt đầu tiếp nhận công ty, cô gần như không còn thất thố như vậy nữa.

Nhưng mà cô thông báo đã muộn.

"Tử Nguyệt..." Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở làm trái tim Tiêu Tử Nguyệt chìm xuống.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, trấn an nói: "Xu Xu đừng lo lắng, mình sẽ đến ngay."

Chờ Tiêu Tử Nguyệt đuổi tới, liền nhìn thấy Vân Xu ngồi trên ghế sofa khóc đến đáng thương cực kỳ, từng giọt nước mắt lớn từ trong đôi mắt vốn nên tươi đẹp trào ra, cô trong tay nắm hờ điện thoại di động, thỉnh thoảng rung lên một chút.

Mèo Ragdoll bực bội không ngừng đi vòng quanh chân cô, lại không có cách nào.

Tiêu Tử Nguyệt bước nhanh qua đi, đưa điện thoại di động tắt nguồn ném sang một bên, "Không sao, không sao, những cái đó đều là giả, đừng sợ, chị đến rồi."

Khuôn mặt đẹp đến không thể miêu tả kia tràn đầy nước mắt yếu ớt.

"Mình, không có, lừa người." Vân Xu khóc đến mức ngay cả nói chuyện đều đứt quãng.

Cô không có dùng hàng giả lừa gạt người khác, cũng không có cố ý bán sản phẩm kém chất lượng, hại người ta sinh bệnh.

Vô số lời nói chửi rủa gửi đến từ chiếc điện thoại di động bị ném sang một bên.

Chuyện này tuyệt đối có vấn đề, cô gái kia đã là bạn của người thừa kế Tiêu thị, lại là bạn gái của tổng tài Lục thị, dùng ngón chân để nghĩ cũng không thể vì một chút tiền tài mà làm ra loại chuyện này, chỉ là bạn trai cô ấy tùy tiện tặng đồ, phỏng chừng đều là lấy đơn vị vạn trở lên 】 

Tôi cũng cảm thấy quá kỳ quái, cảm giác giống như là có người cố ý, trước đây hầu như không có tin tức tiêu cực nào về cô ấy

 【 Đúng là giả!!! Tôi đã mua vài con thú nhồi bông ở chỗ cô gái kia, cô gái không chỉ dịu dàng, thú nhồi bông cô ấy làm ra mỗi một con đều vô cùng tinh xảo, ngay cả ba mẹ tôi đều siêu thích, không biết vì cái gì sẽ có nhiều người bôi nhọ cô ấy như vậy!

  Tôi cũng mua một con, nghe nói chuyện này sau lập tức mở ra xem, bên trong đều là bông tốt nhất, sau đó lên mạng nói một chút, đáng tiếc lúc ấy căn bản không ai tin, bọn họ chỉ tin những tấm ảnh mờ đến không thể mờ hơn kia

Tin tức càng lên cao, một số người không lựa lời nói lần lượt nhận được thư luật sư của hai nhà Tiêu, Lục, sợ tới mức vỡ mật, vội vàng quỳ xuống xin tha.

Đối nghịch với tập đoàn khổng lồ, tuyệt đối là điên rồi.

Không ít người chột dạ cũng theo sau không ngừng xin lỗi.

Tương Bảo Bảo nhìn trên mạng dần dần có những lời lẽ bênh vực Vân Xu, tức giận đập bàn, cậu bé dù sao tuổi còn quá nhỏ, cho dù có tài năng thiên bẩm như hacker, nhưng kinh nghiệm hạn chế thủ đoạn làm việc của cậu.

Trước đây, vì theo đuổi kích thích, đối tượng cậu bé đối phó đều là những công ty lớn như quái vật khổng lồ, công ty tuy rằng cường đại, nhưng nhược điểm cũng nhiều, cậu bé tùy tiện hack vào hệ thống của bọn họ, đánh cắp kỹ thuật trung tâm và bí mật thương mại, dễ như trở bàn tay có thể làm công ty phá sản.

Nhưng đổi thành Vân Xu, người mà cậu bé không tìm thấy nhược điểm, một khi lần này thất bại, cơ bản sẽ không còn cơ hội.

Hệ thống ngân hàng trong nước đối với cậu bé tuy rằng có chút phiền phức, nhưng vẫn có thể thuận lợi đột phá, dù sao cậu bé đã từng vài lần hack vào Ngân hàng Thụy Sĩ, cũng chưa bị người bắt được, còn lấy được một vài thứ.

Nhưng cho dù Tương Bảo Bảo hack vào hệ thống ngân hàng, lấy hết tiền của Vân Xu đi, bên cạnh cô ấy vẫn còn rất nhiều người có thể giúp đỡ.

Ánh mắt Tương Bảo Bảo rơi xuống trên tấm ảnh của Tiêu Tử Nguyệt, chính là người phụ nữ đáng ghét này năm đó đã đuổi mẹ cậu bé đi, hiện tại còn muốn tới cản trở cậu.

Thật đáng ghét, cậu bé muốn phá tan Tiêu thị, làm cho cô ta cũng phải trải qua nỗi thống khổ mà mẹ cậu bé đã phải chịu khi bị ép ra nước ngoài, như vậy coi như là báo thù cho mẹ.

Còn về Lục Trạch…… Cậu bé không biết nên đối xử với người cha này như thế nào.

Trẻ con trời sinh có tình cảm gắn bó với cha mẹ, Tương Bảo Bảo đương nhiên cũng có một chút mong đợi đối với Lục Trạch.

Nhưng hành vi của Lục Trạch quá làm cậu bé thất vọng.

Cũng cho một chút giáo huấn đi.

Những người cản trở bọn họ đều là người xấu.

Chờ đến khi những người quấy rầy bọn họ biến mất, nói không chừng ba ba sẽ trở lại bên cạnh cậu và mẹ.

Mẹ chắc chắn cũng nghĩ như vậy, mỗi lần hỏi đến sự tồn tại của ba ba, mẹ đều sẽ lộ ra vẻ mặt rất kỳ quái, Tương Bảo Bảo không thể nói rõ, nhưng cậu bé biết mẹ nhất định vẫn còn yêu ba ba.

Tuy rằng nói chú Giang đối với mẹ rất tốt, đối với cậu bé cũng rất tốt, nhưng Tương Bảo Bảo vẫn hy vọng mẹ có thể ở bên cạnh cha ruột của mình.

Cậu bé muốn có một gia đình hoàn chỉnh.

Tác giả có lời muốn nói: Quả mìn nhỏ đã được đặt, ngày mai một lớn một nhỏ sẽ nổ tung.

Yên tâm, già K sẽ bị chủ nghĩa xã hội trừng trị.

Tiện thể, hồi nhỏ tôi vẫn luôn cho rằng Ngân hàng Thụy Sĩ là đồ bỏ đi, rốt cuộc nó không phải bị đứa bé bảy tuổi này xâm nhập, thì chính là bị đứa bé năm tuổi kia hack vào hệ thống, sau khi lớn lên tìm hiểu, mới phát hiện nó hóa ra là ngân hàng lợi hại nhất, chỉ có thể nói nó lợi hại chính là nguyên nhân không ngừng nằm cũng trúng đạn đi __

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play