Cửa sổ sát đất ở ban công được mở ra một khe nhỏ, gió mát thổi qua rèm cửa sổ màu trắng, tạo nên từng đợt sóng gợn.

Trên giường, người phụ nữ đang say giấc cọ cọ vào chiếc gối mềm mại, xoay người lại ngủ tiếp, làn da cô trắng hơn cả tuyết, lộ ra sắc hồng nhạt nhạt, khiến người ta hận không thể cắn một ngụm.

Quý Thừa Tu rửa mặt xong trở lại phòng, Vân Xu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, trên khuôn mặt ôn tồn lễ độ hiện ra nụ cười bất đắc dĩ mà cưng chiều.

Tuy rằng rất muốn để vợ ngủ thêm một lát, nhưng nếu cô không dậy nữa, thời gian sẽ không kịp mất.

Mở đèn đầu giường, ánh sáng mờ ảo chiếu sáng một góc nhỏ.

"Vân Xu, nên dậy thôi." Quý Thừa Tu dịu dàng gọi cô.

Vân Xu vẫn cố chấp ôm chăn, mơ mơ màng màng giãy giụa giữa tỉnh và không tỉnh.

"Ưm...... Buồn ngủ quá...... Còn muốn ngủ......" Giọng nói làm nũng suýt chút nữa khiến người đàn ông mềm lòng.

"Đợi đến khi lên máy bay, chúng ta lại nghỉ ngơi được không, hiện tại dậy rửa mặt trước, ăn sáng đã." Quý Thừa Tu nhẹ giọng dỗ dành cô.

Vân Xu gian nan vứt bỏ cơn buồn ngủ, chậm rãi hoạt động thân thể, dựa vào đầu giường.

Quý Thừa Tu ngồi ở mép giường chờ cô tỉnh táo, ánh mắt không khỏi rơi xuống vết đỏ trên vai cô, vệt đỏ kia cực kỳ giống hoa mai đỏ trong tuyết, mê người lại diễm lệ, anh dừng lại một chút, có chút ảo não, hôm qua không nên quá đà.

Khiến cho Vân Xu hôm nay trở thành người khó rời giường.

Vân Xu một lúc lâu sau mới hoàn hồn, mơ hồ nói: "Hôm nay sao lại phải dậy sớm? Có chuyện gì sao?"

"Khoảng thời gian trước em không phải nói muốn ra ngoài du lịch sao? Anh đã sắp xếp lại thời gian công việc, mấy ngày nay sẽ đặc biệt đi cùng em." Quý Thừa Tu bất đắc dĩ nói, "Tối hôm trước anh còn nói với em một lần."

Có sao?

Trong ánh mắt Vân Xu tràn ngập nghi hoặc, hồi tưởng một chút, hôm trước khi cô xem phim đến nhập tâm, Quý Thừa Tu hình như có nói với cô một chuyện, lúc đó bởi vì bộ phim quá hấp dẫn, cô tùy ý gật đầu, cũng không nghe rõ anh nói gì.

Thôi được rồi, là vấn đề của cô.

Quý Thừa Tu đem mái tóc ngủ đến rối bù của vợ nhẹ nhàng vuốt ra sau tai, lại hôn lên trán cô, mới đi tiếp tục chuẩn bị trước khi ra cửa.

Chờ đến khi hai người đều chuẩn bị xong, tài xế đã sớm chờ ở cửa, hành lý được bỏ vào cốp xe không thiếu thứ gì.

Vân Xu cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, trước khi xe sắp khởi động, cô đột nhiên hỏi: "Chờ chút, chỉ có hai chúng ta đi du lịch sao? Vậy Bách Bách thì sao?"

Quý Thừa Tu khẽ mỉm cười.

……

8 giờ.

Tiếng chuông cửa du dương vang lên.

Trì Châu vừa ăn xong bữa sáng, liếc nhìn thời gian, giờ này ai sẽ đến cửa?

Từ sau khi Vân Xu kết hôn, Trì Châu trực tiếp mua căn hộ ở bên cạnh, ra khỏi cửa là có thể sang nhà, Vân Xu thường xuyên sẽ sang chỗ anh ăn cơm, nhưng thường là buổi trưa hoặc là buổi tối.

Buổi sáng cô ấy không dậy nổi.

Trì Châu mở cửa, không có người, ngay sau đó cúi đầu vừa nhìn, cậu bé mặt bánh bao kháu khỉnh đang đeo cặp sách nhỏ, mắt trông mong nhìn anh.

"Cậu, buổi sáng tốt lành." Giọng nói ngọt ngào vang lên.

Trì Châu vội vàng dắt cháu trai vào, "Bách Bách, sao sáng sớm lại đứng ở cửa? Ba mẹ đâu?"

Bách Bách mặc một bộ vest nhỏ màu đen, nghe vậy, dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm lấy ra một tờ giấy từ trong túi nhạt, đưa cho Trì Châu.

Trì Châu mở tờ giấy được gấp ra.

Trì Châu, hôm nay là kỷ niệm 6 năm tôi và Vân Xu quen nhau, tôi mang cô ấy ra ngoài du lịch mấy ngày, không cần lo lắng, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.

Mặt khác, Bách Bách giao cho cậu, thế giới hai người không tiện mang theo trẻ con, thằng bé ngày thường cũng quấn cậu, tin tưởng em nhất định có thể chăm sóc tốt cho nó.

—— Quý Thừa Tu

Khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc của Trì Châu nháy mắt đen lại, Quý Thừa Tu tên kia mang Vân Xu ra ngoài du lịch cư nhiên không nói với anh một tiếng, trực tiếp đem người mang đi.

Chẳng lẽ còn ghi hận chuyện lần trước đi du lịch, anh vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ?

Nhưng đó không phải là do địa điểm công tác trùng hợp với địa điểm du lịch sao? Hơn nữa Vân Xu cũng rất vui vẻ.

Thật là người đàn ông lòng dạ hẹp hòi, Trì Châu hừ lạnh một tiếng.

"Cậu, ba ba nói ba và mẹ muốn ra ngoài du lịch, mấy ngày nay bảo con ở lại chỗ cậu." Bách Bách túm vạt áo của Trì Châu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy vui vẻ, cậu bé siêu thích cậu.

Cậu tuy rằng luôn lạnh lùng, nhưng đối với cậu bé rất tốt.

Trì Châu xoa đầu nhỏ của Bách Bách, ánh mắt dịu dàng, đứa nhỏ này là cốt nhục của Vân Xu, anh đương nhiên rất yêu thương, Bách Bách cũng rất thân cận với anh.

Một chút cũng không giống tên bạn tốt đáng ghét đã cướp đi em gái kia.

……

Cho đến khi lên máy bay, cảm giác buồn ngủ lại lần nữa ập đến, Vân Xu tối qua ngủ không đủ giấc, buổi sáng lại chuẩn bị một hồi lâu, lúc này yên tĩnh ngồi xuống, mí mắt liền bắt đầu đánh nhau.

Quý Thừa Tu bật cười, đem người dẫn đến phòng ngủ trên máy bay, để cô ngủ thêm một giấc.

Điểm đến của chuyến đi là một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài, quanh năm khí hậu dễ chịu, phong cảnh tuyệt đẹp, mỗi năm chỉ tiếp nhận một số lượng du khách nhất định, vừa đảm bảo có đủ người, lại đảm bảo trải nghiệm du lịch.

Sau khi Vân Xu ngủ đủ giấc, tỉnh lại lần nữa, đã đến trên hòn đảo nhỏ, từ cửa sổ kính nhỏ nhìn ra ngoài, cây cối xanh um tươi tốt cơ hồ chiếm hơn phân nửa hòn đảo nhỏ, những căn biệt thự rải rác nằm xen kẽ trong đó.

Bờ cát màu vàng kim và nước biển xanh lam đan xen, đẹp như tiên cảnh.

Vân Xu thay chiếc váy dài rộng, mặc chiếc áo hai dây nhỏ màu trắng, chân trần hưng phấn dẫm lên giữa bờ cát và biển rộng, đôi chân trắng nõn và hạt cát màu nâu hình thành sự tương phản rõ rệt, giống như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Quý Thừa Tu đi theo phía sau cô, mỉm cười nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, dịu dàng lại say mê.

"Đẹp quá, còn đẹp hơn so với những gì em thấy trong video trước đây." Vân Xu tán thưởng nói, ánh mắt trầm tĩnh tràn đầy vẻ vui sướng.

Quý Thừa Tu chậm rãi kể về truyền thuyết của hòn đảo nhỏ, "Hòn đảo này tên là Đảo Tình Nhân, truyền thuyết kể rằng đã từng có một đôi tình nhân yêu nhau say đắm bị gia tộc phản đối, đi thuyền trốn đến đây, bọn họ ở đây an cư lạc nghiệp, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, người của hai gia tộc đuổi theo đến đây, muốn xử tử hai người, dưới tình thế tuyệt vọng, đôi tình nhân hướng Hải Thần cầu nguyện, Hải Thần bị tình yêu của họ cảm động, đem những kẻ truy đuổi ném ra biển, đôi tình nhân cuối cùng hạnh phúc sống bên nhau."

Giọng nói của anh ôn hòa mà giàu từ tính, ngay cả truyền thuyết bình thường cũng dường như có thêm một tầng phong vị.

"Vậy vị Hải Thần này cũng khá tốt." Vân Xu dứt khoát xoay người đi ngược lại, đối diện với Quý Thừa Tu.

"Bất kể là trong thần thoại trong nước hay nước ngoài, đều có rất nhiều câu chuyện thần minh giúp đỡ tình yêu của người phàm." Quý Thừa Tu thấy cô thích nghe, lại nói thêm vài câu.

Thủy triều rút đi, lại lần nữa dâng lên, Vân Xu nghe đến nhập thần, nhất thời không chú ý, dẫm phải hòn đá trơn nhẵn, thân hình nghiêng đi, suýt chút nữa ngã xuống đất.

"Vân Xu!" Quý Thừa Tu tay mắt lanh lẹ, một bước tiến lên, vững vàng đỡ lấy cô, tay phải vỗ nhẹ lưng cô, "Không sao, không sao."

Vân Xu sợ hết hồn vỗ vỗ ngực, hù chết cô rồi.

"May mà có anh ở bên cạnh em." Cảm xúc sợ hãi qua đi, Vân Xu ỷ lại nhìn về phía chồng.

Xa xa là đám người vui đùa ầm ĩ, phía sau là biển rộng mênh mông, trong mắt Quý Thừa Tu lại chỉ in bóng hình một người.

Cô mặc váy có một lớp vải mỏng, gió thổi qua nhẹ nhàng bay lên, xinh đẹp lại mờ ảo, giống như Vu Sơn thần nữ, khi ánh mắt trong veo của cô rơi trên người anh, Quý Thừa Tu nghĩ, không có gì hạnh phúc hơn thế này.

Buổi tối bờ biển so với ban ngày càng náo nhiệt, vô số hàng quán bán đồ ăn vặt hải sản khai trương, ánh đèn đủ màu sắc trên đầu chiếu sáng màn đêm, mùi hương tràn ngập trong không khí khiến người ta thèm thuồng.

Vân Xu mang theo kính râm to rộng, giữ chặt Quý Thừa Tu, từ quán nhỏ này chạy đến quán nhỏ kia.

"Anh Quý, em muốn ăn cái này!"

"Viên bạch tuộc kia trông ngon quá, muốn ăn!"

"Oa! Cái này trông hấp dẫn quá!"

Một vòng xuống, Quý Thừa Tu trong tay xách đầy đồ ăn vặt, chủng loại đa dạng, không có món nào lặp lại.

Hai người tìm một nơi sạch sẽ, ít người ngồi ăn, Vân Xu hận không thể ăn hết tất cả đồ, nhưng bị Quý Thừa Tu nghiêm khắc cấm.

"Không được, mỗi món ăn vặt chỉ có thể ăn một chút, hải sản ăn nhiều dễ không thoải mái." Quý Thừa Tu kiên nhẫn khuyên nhủ, "Vân Xu cũng không muốn ra ngoài chơi mà lại bị bệnh chứ."

Vân Xu tiếc nuối gật đầu.

"Ăn đi, ăn xong phần còn lại anh giải quyết, món nào ngon lần sau chúng ta lại mua."

Vân Xu bưng đồ ăn vặt, nghiêm túc ăn, Quý Thừa Tu lấy khăn tay, cẩn thận giúp cô lau đi nước sốt dính trên khóe miệng, thỉnh thoảng đưa nước cho cô, lo lắng cô bị nghẹn.

Ăn xong, hai người ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi.

Cách đó không xa có một cặp vợ chồng tóc hoa râm, khi đi ngang qua Vân Xu, bà lão dừng bước chân, ánh mắt thiện ý rơi trên người cô, dùng tiếng Trung bập bõm chậm rãi nói: "Cô, cô gái, chồng, anh, rất, yêu cô."

Bọn họ trước đó đã nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ này, ánh mắt người chồng gần như lúc nào cũng ở trên người vợ.

Vân Xu trong mắt ý cười như nước xuân dập dềnh, "Cảm ơn, cháu biết."

Quý Thừa Tu cũng lễ phép gật đầu với bọn họ.

Cặp vợ chồng tóc hoa râm giơ ngón tay cái với bọn họ, vui vẻ rời đi, trước khi đi còn tặng Vân Xu một bông hoa.

Liên tiếp ba ngày, mỗi ngày Vân Xu đều rất vui vẻ.

Cô đã nghe được rất nhiều truyền thuyết mỹ lệ, nhìn thấy mặt trời mọc tráng lệ trên biển, buổi tối đi sân thượng ngắm sao.

Sáng ngày cuối cùng.

Vân Xu lại lần nữa kéo Quý Thừa Tu đi vào bờ biển, cô phi thường thích bãi cát này, chỉ là hôm nay đi đến vị trí quen thuộc, đôi mắt Vân Xu hơi mở to, cô buông tay chồng ra, chạy chậm về một hướng.

Váy tung bay trong không trung, như bướm vỗ cánh.

"Anh hai." Cô vui mừng nói.

"Ừ." Ánh mắt sắc bén của Trì Châu dần dần dịu lại, giúp em gái sửa lại sợi tóc hơi rối.

Quý Thừa Tu tăng tốc bước chân đi tới, thần sắc ngoài cười nhưng trong không cười, "Trì Châu, sao cậu lại tới đây, Bách Bách đâu?"

Anh chính là đặc biệt để con trai lại cho cậu ấy.

Vân Xu cũng ngẩng đầu chờ anh trả lời.

Trì Châu bình tĩnh tự nhiên: "Ba mẹ cậu nói quá nhớ cháu trai, liền đem Bách Bách đón đi rồi, tôi vừa lúc đến bên này có việc, liền tiện đường đến thăm hai người."

Thì ra là bị ba mẹ đón đi, Vân Xu yên tâm.

"Vậy thật là khéo, thế mà đến đảo du lịch lại có việc." Quý Thừa Tu ý có điều chỉ.

Trì Châu mặt không đổi sắc, "Công ty gần đây đang suy xét mở rộng nghiệp vụ du lịch, đi những nơi khác nhau khảo sát là điều nên làm."

Nghe hai người đối thoại, ánh mắt Vân Xu sáng ngời.

"Oa! Vậy anh hai nhất định phải du lãm hết hòn đảo này, thật sự rất đẹp, em dẫn anh đi xem phía trước, ở đó có rất nhiều vỏ sò." Vân Xu bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước.

Hai người đàn ông, một trái một phải, bảo vệ cô ở giữa.

"Mấy ngày nay vui vẻ không?"

"Siêu vui vẻ, trước đó em còn nhìn thấy rất nhiều loại cá khác nhau."

"Vân Xu đi chậm một chút, lần trước em suýt chút nữa ngã ở đây."

Trên bờ cát vàng, dấu chân của ba người càng ngày càng xa, không có điểm dừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play