Ở thành phố A, ai mà chẳng biết đại thiếu gia nhà họ Trì, Trì Châu, là kiểu người cứng đến mức ngay trong cuộc họp cũng dám bật lại cả bố mình. Vậy mà một người như thế lại vì người khác mà thay đổi thái độ, nếu có ai quen biết Trì Châu mà ở đây, chắc là rớt cằm mất thôi.

Vân Xu nhìn chằm chằm người đang nói, đôi mắt đẹp đong đầy vẻ mờ mịt và nghi hoặc. Biểu cảm chân thành tha thiết của người đàn ông khiến cô không thể không tin.

Thì ra cô còn có một người anh trai.

Anh trai là một người như thế nào nhỉ? Cô không biết, cũng chưa từng cảm nhận được.

Nhưng anh ấy đến quá muộn, đến trễ khi thế giới của cô đã trở nên hoang tàn.

Trì Châu nhận thấy sự bài xích và bất an của Vân Xu, trong lòng đau xót. Anh tranh thủ lúc nói chuyện tiến lại gần vài bước. Càng đến gần, anh càng cảm nhận được ý chí muốn buông xuôi sự sống của Vân Xu, cả người cô toát ra một sự bình tĩnh đến nghẹt thở.

Mong muốn được sống là bản năng của con người, để Vân Xu lựa chọn kết cục này, chắc chắn cô đã phải trải qua nỗi đau khổ không thể tưởng tượng nổi.

Trì Châu không khỏi hối hận, tại sao anh không phát hiện ra chuyện này sớm hơn. Nếu anh có thể sớm đưa Vân Xu về bên cạnh, biết đâu cô đã không nảy sinh ý định kết liễu cuộc đời.

"Vân Xu, anh đến đón em về nhà, em lại đây được không, chỗ đó nguy hiểm lắm." Trì Châu tiếp tục dỗ dành em gái.

Nhà ư?

Cô không có nhà.

Sự im lặng của Vân Xu càng khiến Trì Châu thêm hoảng hốt. Anh điên cuồng suy nghĩ những lời khuyên nhủ trong đầu, sợ rằng mình sẽ khiến cô bị kích động. Lời nói ra phải cân nhắc kỹ lưỡng, nhưng vấn đề là anh chỉ nắm được những thông tin cơ bản về Vân Xu trong mấy năm gần đây, còn những chuyện trước kia thì hoàn toàn không biết gì.

Trong tích tắc, anh nhớ ra Vân Xu dường như có mối quan hệ rất tốt với người thân đã mất.

"Vân Xu, anh nghĩ bà Lý chắc chắn không muốn thấy em đứng ở đây lúc này. Bà ấy yêu thương em như vậy, mong em cả đời vui vẻ. Chúng ta không thể phụ lòng bà, đúng không?"

Lời nói của Trì Châu rất khéo léo, câu cuối cùng trực tiếp gộp hai người lại làm một.

Tư liệu cho thấy bà Lý đã để lại tất cả mọi thứ cho Vân Xu, mà Vân Xu mỗi tháng đều đến viếng bà. Bà Lý chắc chắn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Vân Xu, lấy bà ra làm điểm đột phá chắc chắn sẽ có tác dụng.

Quả nhiên, nghe anh nói vậy, vẻ mặt Vân Xu dao động, hàng mi mảnh khảnh rũ xuống.

Trì Châu không hổ là người trẻ tuổi đã có thể nắm quyền quản lý nhà họ Trì, khả năng nắm bắt cơ hội và quan sát cảm xúc có thể nói là xuất sắc. Anh tranh thủ lúc Vân Xu dao động, lại nói thêm rất nhiều lời ngon ngọt.

Số lời mật ngọt mà Trì Châu nói trong vài phút có lẽ còn nhiều hơn cả nửa đời trước cộng lại, nhưng anh chẳng hề để ý đến hình tượng của mình, trong mắt chỉ có em gái.

Cuối cùng, Vân Xu chần chừ gật đầu.

Trì Châu mừng như điên trong lòng. Anh kìm nén cảm xúc, cố gắng duy trì bước đi bình thường tiến về phía Vân Xu, cuối cùng nắm lấy tay em gái, ôm cô vào lòng.

Nguyên nhân khiến Vân Xu lựa chọn kết liễu đời mình, phần lớn là do trên thế giới này đã không còn ai để cô vướng bận. Những trải nghiệm thời thơ ấu đã giam cầm cô trong thế giới của riêng mình, cô luôn cảnh giác với thế giới bên ngoài. Mà tồn tại một mình là một điều rất đáng sợ.

Sự xuất hiện của Trì Châu đã mạnh mẽ phá vỡ sự khép kín của Vân Xu. Thân phận anh trai rõ ràng đã tạo cho anh một lợi thế.

Anh nắm được điểm yếu của Vân Xu, từng bước làm lung lay ý định ban đầu của cô. Vân Xu có rất ít kinh nghiệm giao tiếp với người khác, làm sao có thể chống lại tuyệt chiêu ăn nói của Trì Châu, cuối cùng cam tâm tình nguyện rời khỏi bến tàu.

Trên chiếc xe hơi màu đen.

Tài xế nắm chặt vô lăng, ánh mắt không dám rời đi dù chỉ một giây. Sếp không hài lòng về việc anh ta mất tập trung lúc trước, lần này mà còn không quản được đôi mắt của mình, thì e là ngày mai sẽ phải xách vali ra đi.

Chỉ là trong lòng vẫn còn nghĩ về cảnh tượng lúc trước.

Tài xế đã làm việc cho Trì Châu được hai năm, cũng biết lần này ra ngoài là để đón cô tiểu thư bị bế nhầm năm đó về nhà. Ban đầu tưởng rằng chỉ là một chuyến công tác bình thường, dù sao thì cho dù là tiểu thư thật sự của nhà họ Trì, đã xa cách 25 năm, có thể trở về nhà họ Trì hay không còn phải xem xét.

Trở về nhà họ Trì, liệu có thể thật sự hòa nhập vào gia đình và giới thượng lưu hay không, đều là vấn đề.

Điều bất ngờ chính là cô Vân Xu lại xinh đẹp đến vậy, ngay cả ông Trì bình thường nghiêm túc cũng không còn giữ được vẻ mặt đó nữa, mà trở nên dịu dàng hơn.

Tài xế dám chắc, địa vị của cô Vân Xu tuyệt đối sẽ không thấp.

Nghĩ đến dung mạo kia thì cũng dễ hiểu thôi, ai mà nỡ lòng làm cô ấy buồn chứ?

Trì Châu nắm chặt tay Vân Xu, tựa như đang nắm một khối ngọc băng. Anh cau mày, không nói hai lời cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai Vân Xu.

Vân Xu được bao bọc trong chiếc áo vest rộng thùng thình, cả người trông nhỏ bé. Trong lòng Trì Châu trào dâng tình cảm trìu mến vô hạn.

Đây là em gái anh, mong manh như vậy.

Là người mà anh nhất định phải bảo vệ.

Vân Xu ngồi bên cạnh Trì Châu, cả người có chút gượng gạo. Dù người bên cạnh đã cố gắng làm dịu bớt khí thế của mình, nhưng trong mắt cô vẫn rất ngầu, rất mạnh mẽ. Hai người rõ ràng mới gặp nhau, nhưng Trì Châu lại giống như một người anh trai đã ở bên cạnh nhiều năm, đối với cô vô cùng ân cần, tỉ mỉ.

Hơi ấm từ chiếc áo khoác trên người xua tan đi cái lạnh khi đứng gió, bao bọc lấy cô. Vân Xu có chút không biết phải làm sao, cô đã tách biệt với xã hội quá lâu, không biết phải đối mặt với sự quan tâm của người khác như thế nào.

Đặc biệt là khi cô mới biết mình có một người anh trai.

"...Làm sao anh biết em ở đó?" Vân Xu vẫn không thể gọi hai tiếng "anh trai", cô cảm thấy quá vội vàng, quá kỳ lạ.

Trì Châu cũng không ép buộc, dù sao hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt, sau này thời gian còn dài, anh có thể từ từ bồi đắp tình cảm với em gái. "Bác bảo vệ đã đưa lá thư kia cho anh, anh mới có thể kịp thời biết được vị trí của em."

Nghĩ đến đây, Trì Châu cũng thấy sợ hãi, suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi, anh đã mất đi em gái của mình.

Chỉ cần nghĩ đến việc Vân Xu sẽ nằm trong làn nước biển lạnh lẽo, mất đi sự sống, tim anh như muốn vỡ ra.

Vân Xu im lặng. Cô bảo bác Lý đưa thư cho người tìm cô, ý định ban đầu là sau khi cô mất tích vài ngày, bác Lý sẽ báo cảnh sát, hoặc là thi thể của cô được người ta phát hiện, cảnh sát chủ động tìm đến. Dù là trường hợp nào, di thư cũng sẽ đến tay cảnh sát.

Chưa từng nghĩ rằng lại bị người anh trai từ trên trời rơi xuống này bắt được.

Trì Châu để trấn an Vân Xu, đưa cho cô xem những tài liệu chứng minh quan hệ anh em ruột thịt giữa hai người.

Trong tài liệu không có ảnh chụp. Lúc mới nhận được tài liệu, Trì Châu còn có chút nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy em gái, mọi nghi vấn trong lòng đều được giải đáp. Anh vô cùng cảm kích bà Lý, nếu không phải bà ấy giấu kín ảnh của Vân Xu, thì e rằng em gái anh đã sớm bị những kẻ không có ý tốt tranh giành.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, huyết áp của anh lại tăng vọt.

Trì Châu đưa Vân Xu trở về. Theo yêu cầu của cô, anh lại làm xét nghiệm DNA, khoa học chứng minh hai người đúng là anh em ruột.

Vân Xu hoàn toàn yên tâm, trong đôi mắt tĩnh mịch cuối cùng cũng xuất hiện những sắc thái khác.

Theo kế hoạch ban đầu, Trì Châu sẽ chỉ ở lại thành phố B hai ngày, rồi phải quay về công ty xử lý công việc. Nhưng sau khi gặp Vân Xu, anh lập tức thay đổi ý định, ở lại đây trước, còn công việc thì có thể xử lý từ xa qua máy tính.

Tuy rằng có chút phiền phức, nhưng so với việc ở bên cạnh Vân Xu thì hoàn toàn không đáng kể.

Trì Châu biết trạng thái tinh thần của Vân Xu rất tệ, không thể tùy tiện đưa cô rời khỏi nơi quen thuộc nhất. Ít nhất phải đợi đến khi cô thật lòng chấp nhận anh là anh trai, anh mới có thể thuận nước đẩy thuyền đưa ra đề nghị của mình.

Mấy ngày tiếp theo, Trì Châu nắm bắt mọi cơ hội để ở bên cạnh em gái. Trải qua một phen nỗ lực, cuối cùng anh cũng đã để lại ấn tượng "anh trai" trong lòng em gái, và thành công dọn đến ở cùng Vân Xu.

Trì Châu nhận hộp cơm từ tay tài xế, sau đó đóng cửa lại. Thời gian anh và em gái dùng bữa trưa không cần người ngoài quấy rầy.

"Xu Xu, đến giờ ăn trưa rồi, mau ra đây nào." Trì Châu vừa khẽ gọi Vân Xu đang ngồi trên sofa, vừa bày biện đồ ăn.

Mấy ngày trước, phát hiện ra Vân Xu quanh năm suốt tháng đều ăn đồ ăn nhanh ở cửa hàng tiện lợi, Trì Châu cau mày thật chặt. Anh không thể tin được em gái mình lại sống như vậy, lập tức gọi điện thoại ra lệnh, chuẩn bị những món ăn dinh dưỡng và tốt cho sức khỏe.

Công ty không ở đây, nhưng tiền thì ở đâu cũng xài được.

Trì Châu rất tự nhiên đảm nhận tất cả mọi việc trong cuộc sống của Vân Xu, bao gồm ba bữa ăn mỗi ngày, quần áo thường ngày, trang sức, và những vật dụng cần thiết khác. Là anh trai của Xu Xu, đây là điều đương nhiên.

Anh lựa chọn bỏ qua cậu em trai và cô em gái không thân thiết trong nhà, một lòng đắm chìm trong niềm vui nuôi Xu Xu.

"Anh ơi, em ra ngay đây." Vân Xu đặt điều khiển TV xuống. Mấy ngày nay, tầm quan trọng của Trì Châu trong lòng cô không ngừng tăng lên, cuối cùng cô cũng nhận thức rõ ràng được đối phương là người thân máu mủ ruột thịt của mình.

Trì Châu đối xử tốt với cô, cô đều thấy rõ. Nhiều yếu tố cộng lại, khiến Vân Xu càng thêm ỷ lại vào Trì Châu.

Mà Trì Châu rõ ràng là rất thích sự ỷ lại này của Vân Xu. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp vô song của Vân Xu lộ ra vẻ ngoan ngoãn, trái tim Trì Châu như tan chảy thành nước, hận không thể đem tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới này đến dâng tặng cho cô.

Trên đời này sao lại có một cô em gái đáng thương, đáng yêu như vậy chứ.

Trì Châu vô cùng tiếc nuối vì Vân Xu không lớn lên bên cạnh anh, bằng không anh nhất định sẽ đặt cô ở đỉnh tim mà che chở.

Hai anh em cùng nhau thưởng thức bữa trưa ấm áp. Trì Châu tự mình xắn tay áo rửa bát, lau bàn. Không chỉ có vậy, anh còn phụ trách tất cả việc dọn dẹp trong nhà, bởi vì Vân Xu không thích người lạ bước vào lãnh địa của cô.

Vì thế, tổng tài Trì Châu chưa từng làm việc nhà, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, đã trở thành cao thủ việc nhà.

Trong lòng anh còn rất tự hào, mình đối với Xu Xu không phải là người xa lạ.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play