Mẹ Quý vì để ở chung với Vân Xu tốt hơn, đã đặc biệt đi tìm hiểu về những trải nghiệm của cô, bởi vậy rất chướng mắt hành vi của người nhà họ Trì, lúc này nhìn thấy mẹ Trì dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ thù trừng mình, trực tiếp tức cười.

Không nghĩ lại hành vi của chính mình, ngược lại trách bà thân cận với Vân Xu, chẳng lẽ là đầu óc có vấn đề, tự mình mang con gái của kẻ thù đi mua đồ bị bắt gặp thì trách được ai.

Bà vốn định rời khỏi cửa hàng này đi đến một cửa hàng khác, đỡ phải đau đầu.

Hiện tại ý tưởng của Mẹ Quý đã thay đổi, bà phải ở lại đây, trước mặt người nhà họ Trì mà mua đồ cho Vân Xu, tức chết đôi mẹ con kia, đừng tưởng rằng bà lớn tuổi rồi mắt kém, sự ghen ghét giấu ở đáy mắt của thiên kim giả kia bà nhìn thấy rõ ràng.

Mẹ Quý không hề nhìn ra vị thiên kim giả này có chút áy náy nào với Vân Xu.

"Đem trang sức tốt nhất của các người ra đây." Mẹ Quý hất cằm về phía nhân viên bán hàng, khí phách nói.

Nhân viên bán hàng cực kỳ có nhãn lực, từ sớm đã lui đến khoảng cách thích hợp, chờ các vị phu nhân nhà giàu kết thúc cuộc chiến, lúc này nghe được mẹ Quý nói, lập tức động tác nhanh chóng lấy ra một loạt trang sức.

Vòng cổ, vòng tay, hoa tai...... Mỗi món đều sang quý hơn so với thứ mà mẹ Trì chuẩn bị tặng cho Trì Tiêu Tiêu.

Mẹ Trì ở một bên tức đến run người, đây là muốn công khai giẫm lên mặt mũi của bà nha, nhưng lại không thể nói với nhân viên cửa hàng đừng bán cho Mẹ Quý, bà còn cần mặt mũi.

Trì Tiêu Tiêu xấu hổ đứng tại chỗ, trong quá khứ, cô ta chưa từng gặp phải trường hợp như hôm nay, trên mặt nóng rát đau, lòng tự trọng cao ngạo của cô ta làm sao có thể chấp nhận sự đối lập trần trụi bày ra trước mắt.

"Phu nhân, ngài xem thử món này, đây là viên ngọc đế vương xanh cực phẩm mà ông chủ chúng tôi khai thác được nửa năm trước, điêu khắc thành vòng ngọc." Nhân viên bán hàng mỉm cười nâng hộp vòng tay lên.

Chiếc vòng ngọc có chất ngọc trong suốt lẳng lặng nằm trong đó, màu xanh biếc tươi đẹp phảng phất như dòng nước đang yên tĩnh chảy xuôi, ngay cả mẹ Quý đã quen nhìn thấy đồ tốt cũng không nhịn được lên tiếng tán thưởng.

Bà cầm lấy chiếc vòng ngọc xanh biếc giúp Vân Xu đeo lên.

Bàn tay trắng nõn, mềm mại và chiếc vòng ngọc trong suốt, xinh đẹp hòa quyện, tôn lên nhau, giống như một tác phẩm nghệ thuật được miêu tả tỉ mỉ.

Nhân viên bán hàng lập tức lên tiếng ca ngợi, "Quá đẹp, quá thích hợp, chiếc vòng ngọc này cũng chỉ có vị tiểu thư này mới có thể mang ra hiệu quả như vậy."

Cô ấy nói thật lòng, khuôn mặt kia vốn đã là tuyệt sắc thế gian khó tìm, hiếm có một chiếc vòng ngọc đeo trên tay vị tiểu thư này, ngược lại là tăng thêm vẻ đẹp của chính nó.

Giám đốc không biết từ khi nào cũng đã đi tới, nhân viên bán hàng khi đi lấy trang sức đã báo cáo với hắn, hiếm có khách hàng đặt đơn hàng lớn, hắn đương nhiên muốn đến xem.

Ánh mắt chạm đến Vân Xu trong nháy mắt, hắn dừng bước chân, thần sắc hoảng hốt đứng tại chỗ, cho đến khi ánh mắt không vui của Quý Thừa Tu dừng ở trên người, mới thu hồi ánh mắt lưu luyến, thái độ càng thêm nhiệt tình.

Tất cả ánh mắt và sự chú ý đều tập trung trên người Vân Xu, mẹ Trì và Trì Tiêu Tiêu tựa như bị quên lãng ở một góc, trơ mắt nhìn cô từng bước thử trang sức, ánh mắt mẹ Quý càng ngày càng hài lòng.

Cuối cùng mẹ Quý vung tay lên, mua toàn bộ trang sức đã thử, tặng cho Vân Xu.

Sắc mặt mẹ Trì trắng bệch, bà vừa rồi có đề nghị một câu, muốn tặng Vân Xu đồ, nhưng bị từ chối.

Vân Xu nhận nhiều quà của mẹ Quý như vậy, lại không cần một món nào của bà.

Con gái bà ghét bà đến vậy sao?

Mua xong đồ, một đám người liền rời đi, mẹ Trì mang theo kỳ vọng cuối cùng hỏi: "Vân Xu, về nhà được không, ba con, ta và anh trai con vẫn luôn chờ con."

Vân Xu trong lòng thở dài, người nhà họ Trì hình như nghe không hiểu tiếng người, cô chỉ có thể một lần nữa lễ phép, khách khí mà từ chối mẹ Trì, trong ánh mắt tro tàn của mẹ Trì, cùng mẹ Quý rời đi.

Con của bà, Vân Xu của bà, mẹ Trì trong lòng không kiềm chế được bi thương, đau khổ.

Nhưng Vân Xu đã rời đi, chưa từng quay đầu nhìn bà một cái.

Trì Tiêu Tiêu muốn an ủi mẹ Trì một chút, nhưng đối diện với ánh mắt sâu kín của mẹ Trì, lời nói của cô ta nghẹn lại, lựa chọn im miệng.

Mẹ Quý tâm tình cực tốt mà đi ra cửa hàng châu báu, không khí bên ngoài phảng phất đều tươi mát hơn vài phần.

Muốn bà nói, nhà họ Trì trừ bỏ Trì Châu, những người khác đầu óc đều không rõ ràng, loại chuyện này nếu là phát sinh ở nhà họ Quý, tạm không nói thiên kim giả xử lý như thế nào, con ruột bà khẳng định sẽ lập tức đón về bên người, cho dù đứa bé không trưởng thành như lý tưởng, thì đó cũng là do cha mẹ bọn họ thất trách, khiến đứa bé lưu lạc bên ngoài chịu khổ.

Nhà họ Trì thì ngược lại, tất cả đều muốn coi như chuyện chưa từng xảy ra, nhắm hai mắt cho qua.

Lừa mình dối người, khiến người ta buồn cười.

Chính là khổ cho Vân Xu gặp phải người nhà như vậy, Mẹ Quý không nhịn được trìu mến vỗ vỗ tay cô.

Lại đi dạo một hồi, đoàn người gọi Trì Châu ra ngoài ăn cơm, mới chậm rãi trở về.

Vân Xu và Trì Châu ngồi chung một chiếc xe, xe của Mẹ Quý và Quý Thừa Tu ở phía trước.

Vân Xu ánh mắt hư ảo dừng ở ngoài cửa sổ xe, đèn đường sáng ngời cùng cây cối cao lớn không ngừng lùi về phía sau, ánh đèn neon xa xa lấp lánh đủ mọi màu sắc.

Ánh sáng mỏng manh dừng trên khuôn mặt đẹp đến kinh người, mờ ảo như cảnh trong mơ.

"Vân Xu? Vân Xu?"

"Dạ? Anh hai có chuyện gì vậy?"

Trì Châu gọi rất nhiều lần, mới gọi được em gái hoàn hồn, anh nhíu mày, "Anh thấy em tối nay vẫn luôn thất thần, đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là Trì Tiêu Tiêu lại làm em sợ hãi."

Câu sau giọng nói lạnh xuống, anh đã biết chuyện xảy ra trong tiệm trang sức từ Quý Thừa Tu.

"Không phải vì cô ta, là chuyện khác." Vân Xu phủ nhận nói, tuy rằng Trì Tiêu Tiêu vẫn giống như cặp vợ chồng kia, nhưng ảnh hưởng đối với cô đã không còn lớn như trước, cho thêm một thời gian nữa, cô có thể hoàn toàn tách hai bên ra.

Trước đó Vân Xu suy nghĩ về những lời mẹ Quý nói chiều nay.

Ở chung nhiều ngày như vậy, Mẹ Quý cũng đại khái hiểu rõ trạng thái giữa Vân Xu và Quý Thừa Tu.

Vân Xu hoàn toàn không tự biết về hảo cảm của mình, Quý Thừa Tu đã thức tỉnh, nhưng vẫn cứ có điều cố kỵ.

Càng coi trọng, càng cẩn thận.

Mẹ Quý hận sắt không thành thép, theo bà thấy con trai chính là nhát gan, còn phải để bà, người mẹ già này ra tay.

Khi đi dạo phố, tùy tiện tìm một lý do đuổi Quý Thừa Tu đi, lại bảo vệ sĩ ra ngoài cửa, chỉ để lại hai người họ,mMẹ Quý kéo Vân Xu nói chuyện riêng.

"Vân Xu, Trì Châu và Thừa Tu đều đối xử tốt với con sao?" Trì Châu là anh trai của Vân Xu, vấn đề này do Mẹ Quý hỏi ra có chút kỳ quái, nhưng trọng điểm của bà cũng không nằm ở vấn đề.

Vân Xu gật đầu, hai người họ đối với cô rất tốt, khi còn sống một mình, chưa từng nghĩ đến bây giờ có thể sống hạnh phúc như vậy, mỗi ngày đều có người bầu bạn, lại không cần cô đơn sống trên thế giới này.

Những bóng đè từng cắn nuốt cô cũng dần dần tan biến dưới sự chăm sóc tỉ mỉ.

Mẹ Quý lại hỏi: "Con cảm thấy hai người họ đối với con mà nói có giống nhau không?"

Vân Xu lại lần nữa không chút do dự gật đầu, Quý Thừa Tu trong mắt cô giống như một người anh trai khác, vẫn luôn chăm sóc cô.

Mẹ Quý:......

Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nghiêm túc kia, bà biết nguyên nhân con trai do dự, thái độ của Vân Xu quá trực tiếp.

"Vân Xu à." Mẹ Quý ý vị thâm trường gọi, "Con có từng nghĩ tới Thừa Tu và Trì Châu trong cuộc đời con, là những sự tồn tại không giống nhau không, Trì Châu là anh trai ruột của con, cả đời này cậu ấy đều là anh trai của con."

"Nhưng Thừa Tu thì không, thằng bé chỉ là bạn của Trì Châu, tạm thời ở lại thành phố A, sau này còn sẽ rời khỏi nơi này trở về Ma Đô."

Quý Thừa Tu sẽ rời đi?

Vân Xu ngẩn người, cô không nghĩ tới —— không, cô đã nghĩ tới, thế giới này cho dù là người thân cũng có thể tùy thời rời đi, huống chi bọn họ chỉ là bạn bè.

Không biết vì sao, khi khả năng này bị đặt ra trước mặt, trong lòng có chút buồn bã.

Cô không muốn anh rời đi, muốn anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.

"Nhất định phải rời đi sao?" Vân Xu nhỏ giọng hỏi.

Hàng mày nhẹ nhàng nhíu lại khiến mẹ Quý đau lòng, vẻ đẹp vô thượng thoáng lộ ra vẻ buồn bã, liền có thể khiến vô số người không tiếc bất cứ giá nào vì cô giải quyết phiền muộn, mẹ Quý suýt chút nữa vỗ ngực đảm bảo sẽ ném con trai ở lại đây.

Trước khi nói ra, bà nhịn xuống.

Mẹ Quý không trả lời ngay vấn đề của cô, mà là đổi sang một chủ đề khác, "Vân Xu ở bên cạnh anh trai có đỏ mặt không? Có ngượng ngùng không?"

"Sẽ không, con và anh hai quan hệ rất tốt." Vân Xu có chút buồn bực, vì sao cô phải ngượng ngùng với Trì Châu, anh là người cô tin tưởng nhất.

Mẹ Quý ngay sau đó truy vấn nói: "Vậy Thừa Tu thì sao? Con có đỏ mặt tim đập với cậu ấy không?"

Vân Xu bị hỏi đến nghẹn lời, không giống với Trì Châu, cô cũng tin tưởng Quý Thừa Tu, nhưng đôi khi đối diện với ánh mắt ôn nhu, cưng chiều của anh, cô sẽ theo bản năng dời tầm mắt, tim đập cũng sẽ không tự giác nhanh hơn.

Mẹ Quý cười trộm, đây tuyệt đối là biểu hiện có hảo cảm, vậy thì bà yên tâm, con dâu khẳng định không chạy thoát được.

Bà cười tủm tỉm nói: "Đây chính là điểm khác nhau giữa Trì Châu và Thừa Tu ở trong lòng con, Trì Châu trong lòng con là anh trai đáng tin cậy, mà Thừa Tu là đối tượng con có hảo cảm, đó không phải tình cảm giữa người thân, mà là tình cảm chỉ có giữa nam và nữ."

Từng bước một giúp Vân Xu hiểu rõ nội tâm của mình, đây là mục đích của mẹ Quý.

Trải nghiệm của Vân Xu quá ít ỏi, cho đến nay hơn phân nửa cuộc đời đều là mơ màng hồ đồ vượt qua, không khác gì cách biệt với thế giới, bởi vậy nhận thức của cô về tình cảm cực kỳ có hạn, cần phải có người nói cho cô biết giữa các loại tình cảm cũng có sự khác biệt.

Mẹ Quý liền đảm đương nhân vật dẫn đường này.

Tình cảm giữa nam và nữ? Điều này đối với Vân Xu mà nói quá xa lạ, cô chỉ thấy trên TV, nam nữ chính động một chút là hiểu lầm, chia tay, cãi nhau, tuy rằng cuối cùng sẽ hòa hảo, nhưng những chuyện xảy ra ở giữa vẫn rất khiến người ta khổ sở.

Thấy Vân Xu mặt có dị sắc, Mẹ Quý vội vàng dò hỏi, một bước cuối cùng này cũng không thể xảy ra sai sót.

Vân Xu nói thật suy nghĩ của mình, mẹ Quý dở khóc dở cười, cô bé cư nhiên liên tưởng đến phim truyền hình cẩu huyết.

"Đó chỉ là vì thỏa mãn nhu cầu thị trường, tiến hành gia công nghệ thuật cho câu chuyện, hiện thực không có cẩu huyết như vậy." Mẹ Quý kiên nhẫn giải thích nói.

"Ví dụ như Thừa Tu kỳ thật rất thích con, nếu con ở bên cậu ấy, cậu ấy khẳng định sẽ yêu thương con như châu như bảo." Mẹ Quý giúp con trai một tay, không quên thêm vài phần cho chính mình, "Đương nhiên ta cũng sẽ coi con như con gái ruột."

Vân Xu bị Mẹ Quý nói đến trên mặt nổi lên màu hồng nhạt, dường như đã chấp nhận sự thật mình có hảo cảm với Quý Thừa Tu.

"Nếu Vân Xu không nỡ để Thừa Tu đi, không bằng cùng chúng ta về Ma Đô thì thế nào?" Mẹ Quý tươi cười trong nháy mắt này trùng hợp với Quý Thừa Tu, cực kỳ giống con sói xám dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.

Đi Ma Đô? Vậy không phải là phải rời xa Trì Châu sao?

Vân Xu thở dài từ chối, "Cảm ơn bác gái đã mời, nhưng con vẫn muốn ở lại đây với anh hai."

Trì Châu trong lòng cô là quan trọng nhất, tia hảo cảm kia nháy mắt bị xếp lại phía sau.

Mẹ Quý khóe miệng giật giật, bà lại tìm được nguyên nhân thứ hai khiến con trai chậm chạp, địa vị của Trì Châu trong lòng Vân Xu quá cao.

Bất quá thật ra cũng không phải vấn đề, nhớ tới chuyện con trai từng nói mấy năm trước, Mẹ Quý như có điều suy nghĩ.

Phương pháp vẹn cả đôi đường vẫn phải có.

Tác giả có lời muốn nói: Đại ca, vĩnh viễn là người thắng!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play