Y Hạo Ngôn mất kiên nhẫn, trực tiếp kéo Trì Tiêu Tiêu đi vào trong tiệm, định gọi Vân Xu ra một chỗ riêng tư, để vị hôn thê của mình nói chuyện thẳng thắn với cô. Chỉ cần Vân Xu đồng ý, thư ký chắc chắn không thể làm trái ý cô.
Có lẽ cô ta đang chờ họ đến cũng nên.
Trì Tiêu Tiêu đi theo sau vị hôn phu, không nhịn được siết chặt chiếc túi xách trong tay. Đây là người phụ nữ đã hoán đổi cuộc đời với cô, rõ ràng ý thức được điều này, Trì Tiêu Tiêu trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.
Người phụ nữ quay lưng về phía họ, trên người mặc chiếc áo gió ôm dáng màu xanh nhạt. Trì Tiêu Tiêu tinh mắt liếc nhìn thấy họa tiết nhỏ trên áo, đó là dấu hiệu đặc trưng của một nhà thiết kế hàng đầu nào đó. Những bộ quần áo do ông ấy thiết kế đều có họa tiết này, mỗi một bộ đều là độc nhất vô nhị.
Ngay cả bản thân cô cũng chỉ có một bộ, vẫn là phải đặt trước rất lâu mới có được, vậy mà Vân Xu lại mặc nó trong một thời gian ngắn như vậy.
Trì Tiêu Tiêu vừa chua xót lại vừa ghen tị.
Cô lại một lần nữa cảm nhận được sự khác biệt trong cách đối xử của Trì Châu với cô và Vân Xu.
Trì Tiêu Tiêu không biết rằng chiếc áo này không phải do Trì Châu mua, mà là do Quý Thừa Tu nhờ nhà thiết kế kia thiết kế riêng cho Vân Xu. Mẹ anh và nhà thiết kế là bạn thân của nhau.
Không thể để tình hình xấu đi thêm nữa, bằng không trong lòng Trì Châu sẽ không còn vị trí của cô.
Trì Tiêu Tiêu âm thầm hít sâu, chuẩn bị tâm lý thật tốt, tiến lên một bước, "Vân Xu, xin chào."
"Tôi là Trì Tiêu Tiêu, chắc cô biết tôi. Cô có thể cho tôi chút thời gian không? Tôi có chuyện muốn bàn bạc với cô." Cô cho rằng mình rất lịch sự, Vân Xu sẽ không từ chối cô.
Vân Xu vừa nhận lấy chiếc bánh kem đã được đóng gói cẩn thận, liền nghe thấy có người gọi mình, cô xách theo bánh kem theo bản năng quay đầu lại.
Đồng tử chợt giãn ra.
Khuôn mặt đó, khuôn mặt đó...
Mọi âm thanh xung quanh biến mất, ký ức kinh hoàng như một con quái thú nhe nanh múa vuốt hung hăng phá tan ngục giam, lao về phía cô, không kiêng nể gì mà gặm nhấm xương thịt cô.
Rắc một tiếng ——
Chiếc bánh kem tinh xảo vừa được đóng gói trượt khỏi tay cô, rơi vỡ trên mặt đất, lớp kem màu nhạt vấy bẩn, quả anh đào căng mọng ngon lành lăn lóc vào một góc.
Thư ký Lữ vừa thanh toán xong nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, phát hiện trạng thái của Vân Xu không ổn.
Cho dù không nhìn rõ biểu cảm, cũng có thể nhận ra cảm xúc qua động tác. Người phụ nữ "che chắn" kín mít ôm chặt cánh tay trước ngực, vô thức lùi lại, thể hiện một tư thế phòng thủ cực đoan. Không biết có phải ảo giác không, cô còn phát hiện Vân Xu đang run rẩy.
Không ổn.
Tổng giám đốc Trì đã nói qua cô Vân Xu tuyệt đối không thể bị kích động, trạng thái này chắc chắn là bị kích động quá mức.
Phản ứng của Vân Xu khiến Trì Tiêu Tiêu sững sờ tại chỗ, "Cô đây là..."
Lời còn chưa nói hết, Vân Xu đã lướt qua cô, loạng choạng chạy ra khỏi cửa hàng. Bị va vào vai, Trì Tiêu Tiêu lại còn đang đi giày cao gót, suýt chút nữa không đứng vững, may mà Y Hạo Ngôn kịp thời đỡ lấy cô.
"Cô ta bị bệnh à, cố ý đâm vào em." Y Hạo Ngôn lập tức nổi giận, "Không được, anh phải hỏi xem cô ta rốt cuộc có ý gì."
Nói rồi đuổi theo.
Thư ký Lữ không quan tâm đến họ, ngay khi Vân Xu lao ra ngoài, cô đã vừa gọi điện thoại cho cấp trên, vừa đuổi theo.
Trong lòng cầu trời khấn phật, hy vọng Vân Xu ngàn vạn lần không xảy ra chuyện.
Vân Xu lao ra khỏi cửa hàng bánh ngọt không lâu, liền đâm phải một nam sinh đang đeo cặp sách. Lần va chạm này khá mạnh, cô trực tiếp ngã ngồi trên nền xi măng lạnh lẽo, kính râm và khẩu trang không biết rơi ở đâu.
Nếu là ngày thường, Vân Xu nhất định sẽ lập tức tìm đồ của mình, nhưng hiện tại trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ —— rời xa khuôn mặt kia, rời xa người kia.
Thoát khỏi cơn ác mộng đã ám ảnh cô suốt thời thơ ấu.
Nam sinh tuy thân hình cường tráng, không bị ngã, nhưng chỗ bị va chạm vô cùng đau đớn, không nhịn được nhăn nhó. Cậu ta vừa định mở miệng chất vấn, liền thấy cô gái trước mặt cúi đầu như đang rất đau đớn, vẫn không nhúc nhích.
Đừng nói là đâm ra bệnh gì nhé, đây không phải là lỗi của cậu ta.
Lời đến bên miệng liền thay đổi, "Chị gì ơi, chị không sao chứ?"
Cô gái dường như nghe thấy cậu ta hỏi, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt, biểu cảm của nam sinh cứng lại, cả những người đang chú ý đến bên này cũng vậy.
Thời gian như ngừng trôi.
Khuôn mặt đó phảng phất như được thần linh chấp bút, dốc hết tâm huyết mà tỉ mỉ khắc họa, mỗi một đường nét đều hoàn hảo, ánh mặt trời dịu dàng dừng lại trên người cô. Biểu cảm mờ mịt của cô giống như một nữ thần lạc vào chốn nhân gian.
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ba người đuổi theo phía sau rốt cuộc cũng đuổi kịp Vân Xu.
Y Hạo Ngôn thấy cậu nam sinh đeo cặp sách đang nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi dưới đất, không nghĩ nhiều, anh ta đuổi theo chỉ có một mục đích, là làm cho cô gái vô lễ này xin lỗi Trì Tiêu Tiêu.
"Vân Xu, đừng tưởng rằng cô được Trì Châu che chở, là có thể muốn làm gì thì làm." Y Hạo Ngôn lạnh lùng nói, "Xin lỗi Tiêu Tiêu đi."
Trì Tiêu Tiêu miễn cưỡng điều hòa lại nhịp thở, cô đứng sau lưng Y Hạo Ngôn, chờ đợi phản ứng của Vân Xu.
"Vị tiên sinh này, tôi đã thông báo cho Tổng giám đốc Trì đến đây, mọi chuyện đợi Tổng giám đốc Trì có mặt rồi nói." Thư ký Lữ không chút khách khí lướt qua hai người, đi đến đỡ Vân Xu.
"Cô..." Y Hạo Ngôn vừa định nói chuyện, thì khi nhìn thấy khuôn mặt của Vân Xu quay sang, đột nhiên im bặt, giống như một con vịt bị bóp cổ.
Cuối cùng cũng biết tại sao những người ở đây lại có vẻ mặt mê muội như vậy. Khi vẻ đẹp cực hạn không thể diễn tả bằng lời hiện ra trước mặt bạn, ai có thể rời mắt đi?
Hơi hé miệng, cổ họng khô khốc không nói nên lời, anh ta chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ, thần sắc hoảng hốt.
Những lời chỉ trích, ghét bỏ lặng lẽ tan biến trong không khí.
Đây là vị thiên kim thật sự kia sao?
Trì Tiêu Tiêu vẻ mặt mờ mịt, cô vô thức nghĩ đến, khó trách anh cả lại cưng chiều Vân Xu như vậy. Vẻ đẹp này quả thật giống như một ma thuật mà trời tạo hóa, nếu những người khác trong nhà họ Trì nhìn thấy cô, chỉ sợ cuối cùng đều sẽ giống như anh cả.
Sự coi thường tiềm ẩn trong lòng tan biến, nỗi sợ hãi mãnh liệt xâm chiếm, tất cả mọi thứ của cô đều tan vỡ trước vẻ đẹp này.
Vân Xu được thư ký Lữ đỡ dậy, Trì Tiêu Tiêu đứng cách đó không xa khiến cả người cô run rẩy không tự chủ được. Những trận đòn roi, tra tấn hằn sâu trong ký ức dần dần nổi lên, người phụ nữ xinh đẹp với khuôn mặt dữ tợn trút giận lên đứa trẻ nhỏ tuổi.
Nỗi đau không thể diễn tả lan khắp cơ thể, vết thương lành lại xuất hiện, xuất hiện rồi lại lành.
Đêm này qua đêm khác, không có hồi kết.
Cô thật sự rất sợ hãi, ai có thể đến cứu cô? Vân Xu nắm lấy tay thư ký Lữ, không ngừng siết chặt, khớp xương trắng bệch.
"Xu Xu!" Giọng nói quen thuộc cắt ngang bóng tối xuất hiện, Vân Xu bị người đến ôm chặt vào lòng. Cảm giác được bao bọc suýt chút nữa khiến cô rơi lệ, "Đừng sợ, anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương em, Xu Xu, đừng sợ."
Anh không ngừng lặp lại những câu nói đó.
Vân Xu khẽ khàng, chậm rãi gọi tên anh, "Quý, Thừa, Tu."
Thần sắc tái nhợt và yếu ớt.
"Ừ, anh đây." Quý Thừa Tu dịu dàng ôm cô vào lòng, hết lần này đến lần khác an ủi cô, nhẹ nhàng như đang đối đãi với bảo vật vô giá.
Cô cũng thật sự là bảo vật không thể thay thế của anh.
Tư thế của hai người khiến Vân Xu không nhìn rõ được vẻ mặt của Quý Thừa Tu, nhưng vòng tay của anh khiến cô cảm nhận được sự an toàn mãnh liệt.
Ấm áp, dịu dàng, vững chãi.
Thân thể mảnh mai, yếu đuối trong lòng anh vẫn còn run rẩy không tự chủ được. Quý Thừa Tu dịu dàng bao nhiêu, thì ánh mắt anh nhìn về phía Trì Tiêu Tiêu và Y Hạo Ngôn lại tàn nhẫn bấy nhiêu, giống như lưỡi băng sắc bén nhất trong trời đông giá rét đâm vào cơ thể.
Khiến Trì Tiêu Tiêu và Y Hạo Ngôn trực tiếp lùi lại một bước, người đàn ông trước mặt nào còn có vẻ ôn nhuận như ngọc trước mặt Vân Xu.
Trì Tiêu Tiêu trừng lớn đôi mắt, thế nhưng lại là Quý Thừa Tu, người có bối cảnh thâm hậu. Cô đã từng nghe Trì Châu nhắc đến anh là người thừa kế trực hệ của nhà họ Quý ở Ma Đô, bản thân cô còn từng có hảo cảm với anh.
Nhưng người đàn ông này lại thờ ơ với cô, lịch sự tránh né.
Trì Tiêu Tiêu cũng là người được nuông chiều từ bé, mất mặt, nên hảo cảm đó tự nhiên cũng không còn.
Thế nhưng, Quý Thừa Tu, người đã từng từ chối cô, lại dịu dàng đối xử với Vân Xu như vậy, ánh mắt nhìn về phía cô lại lạnh lùng đến thấu xương. Trì Tiêu Tiêu đầu óc choáng váng, sự ghen tị mãnh liệt không thể kiềm chế được điên cuồng trào ra.
Không nên là cảnh tượng này, không nên là diễn biến này.
Trì Tiêu Tiêu nghĩ, cô mới là thiên kim tiểu thư được giáo dục tốt, là tâm điểm trong đám đông, là đối tượng được mọi người yêu thích.
Mọi người nên thiên vị cô mới đúng.
Tại sao... lại biến thành bộ dạng này?