Nguồn: Convert/Wiki
*****------******
Tag: Đam mỹ, Cổ đại , Làm ruộng , Trọng sinh , Niên thượng , Chủ thụ , Duyên trời tác hợp , Bình dân sinh hoạt.
❗NOTE: ⛔⚠️📢
1️⃣ Bạn nào edit nhớ ghi nguồn từ Wiki hoặc dẫn link từ Wiki nhen vì mình đăng để nghe.
2️⃣Nếu bạn lấy văn án và tên truyện của mình thì bạn ghi thêm tên mình nhé.
3️⃣Mình đăng Không Lợi Nhuận.
4️⃣❌❌❌Tuy bản convert khá dễ đọc, dễ hiểu nhưng cốt lõi Convert = Chưa Edit => Vui lòng nhìn kĩ tiêu đề trước khi vào.
&&&&----&&&&&
Lâm Thù Văn là con trai duy nhất của địa chủ Lâm.
Tuy yếu đuối và có một bên tai bị điếc, nhưng cậu rất ngoan ngoãn và tốt bụng, mọi người đều nghĩ rằng cậu sẽ trở thành địa chủ trẻ nhất.
Sau đó, tuôn ra việc Lâm Thù Văn không phải là con của cha mẹ Lâm. Lâm gia tộc đã đón đứa con ruột về. Còn Lâm Thù Văn thì bị trục xuất về nông thôn.
Do không chấp nhận được sự thay đổi nên Lâm Thù Văn đã qua đời một cách bất ngờ ở nông thôn.
Sau khi trọng sinh, cậu trở lại ngày cậu chủ thật được đón về.
Lần này, Lâm Thù Văn quyết định sống một cuộc sống tốt đẹp, từ bỏ thân phận địa chủ nhỏ của nhà họ Lâm cũng như vị hôn thê hứa bên cậu mãi mãi.
******
Lâm tiểu công tử - người bị trục xuất về nông thôn khác với mọi người, vẻ ngoài yếu đuối mong manh, khuôn mặt nhợt nhạt và đôi môi mềm mại, và đôi mắt mèo đẹp nhưng luôn xa xăm.
Lâm tiểu công tử - người hầu như không nhấc nổi một chai dầu, đang giơ những bông lúa còn cao hơn cả mình trên đồng ruộng. Những thôn dân đang theo dõi đều sợ rằng những bông lúa đó sẽ đè bẹp Lâm tiểu công tử.
Sau đó, thôn dân bắt đầu gọi Lâm Thù Văn là Lâm tiên sinh.
Trên đường về nhà, Lâm Thù Văn gặp phải mưa lớn, vì muốn trú mưa, cậu đành phải mặt dày mượn một chỗ trú mưa của thương đội buôn bán để nghỉ ngơi.
Giọng nói dịu dàng của cậu vang lên. Từ bên kia lều, chủ thương đội buôn bán đã mất ngủ một thời gian dài, đột nhiên nghe thấy giọng cậu liền ngủ thiếp đi.
Để kiếm sống, Lâm Thù Văn nhận công việc đọc sách niệm văn cho địa chủ lớn nghe mỗi ngày.
Dần dần, địa chủ lớn không còn hài lòng với việc cậu đọc sách nữa, những yêu cầu kì quái đưa ra ngày càng nhiều.
******
Không còn vướng bận quá khứ, Lâm Thù Văn như biến thành một chú mèo xinh đẹp với bộ lông mượt mà, khiến bất kì ai nhìn thấy cũng phải ngoái nhìn lại lần thứ hai.
Cuộc sống của cậu càng ngày càng tốt, càng nhiều người đến học chữ và học vẽ từ cậu.
Cha mẹ cũ của Lâm Thù Văn muốn đón cậu về và hứa sẽ cho cậu làm quản gia của gia tộc. Ngay cả vị hôn phu cũ cũng tìm tới nói không thể quên được cậu.
****
Cuối cùng. Lâm Thù Văn trở thành địa chủ nhỏ, không phải là địa chủ nhỏ nhà họ Lâm.
Mà là địa chủ nhỏ nhà họ Nghiêm.
Địa chủ lớn họ Nghiêm còn dốc hết lòng đối với cậu, kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
*****
Một đoạn kịch nhỏ:
Đêm khuya, Lâm Thù Văn đốt đèn muốn rời đi. Địa chủ lớn đang bị ốm trên giường, đứng dậy mở miệng giữ cậu lại.
Lâm Thù Văn quay đầu nhìn lại người đàn ông cao lớn đang đứng dưới ánh đèn mờ ảo. Sắc mặt cậu không được tự nhiên, thanh âm nhẹ nhàng nói: “ Đêm quá khuya rồi, cô nam quả nam, sợ có điều không ổn? “
Nghiêm Dung Chi: “ Có gì không ổn ? “
Lâm Thù Văn: “ Thân phận không ổn ? “
Nghiêm Dung Chi từng bước hướng dẫn : “ Lâm tiên sinh có thể lớn gan thêm một chút, làm thân phận trở thành chính thức. “
Tai trái nghe không được – Lâm Thù Văn: “ Cái gì? “
Nghiêm Dung Chi nhìn Lâm tiểu tiên sinh nghiêng tai trái, trên lỗ tai có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ, phảng phất như đang mời gọi hắn đến cắn một cái….