Khi màn đêm buông xuống, Tiêu Thần đứng dưới gốc cây, một tay đút túi quần, tay kia lướt điện thoại. Cậu chưa kịp nhìn màn hình được bao lâu thì nghe có tiếng gọi từ phía sau: "Nhóc Tiêu!"
Tiêu Thần vẫy tay với vẻ mặt chán nản, nhìn cậu bạn beta đầu đinh chạy tới và cười mắng: "Tớ cho cậu thêm một cơ hội nữa, nói chuyện cho đàng hoàng đi."
Lạc Nhất Thủy là bạn học cùng cậu từ tiểu học đến trung học cơ sở, người không tệ, chỉ là hơi vô tâm không đáng tin cậy.
"Tại thấy cậu nên quá phấn khích đó mà?" Lạc Nhất Thủy đeo túi chéo qua vai, mặt tươi cười, "Đi nào, mấy ngày trước cậu mới về không hẹn được cậu đi ăn, hay hôm nay tụi tớ đi ăn nướng đi. Bên hồ Thiên Mục mới mở một quán nướng mới, vị rất chuẩn, cay đã thiệt."
Tiêu Thần bị cậu ta kéo đi vài bước: "Mấy giờ rồi mà còn ăn, không ăn nữa, về nhà sớm đi."
Lạc Nhất Thủy gật đầu: "Cũng được, mấy học sinh giỏi như cậu phải bận học, cuối tuần hẹn sau vậy."
Tiêu Thần: "Có thời gian rảnh rồi tính."
Lạc Nhất Thủy hỏi: "À phải rồi, tớ muốn hỏi cậu này, sao cậu lại vào trường Nhất Trung vậy! Tớ với thằng Tiết, thằng Mập đều ở Tam Trung cả, hồi học cấp hai tụi mình chẳng phải đã hẹn sẽ học cùng một trường cấp ba sao?"
Tiêu Thần nói: "Mẹ tớ sắp xếp cho tớ."
Lạc Nhất Thủy khựng lại, chợt nhớ ra hoàn cảnh gia đình đối phương, giọng nhỏ đi: "Chú thím vẫn khỏe chứ?"
Tiêu Thần liếc nhìn cậu ta: "Vẫn khỏe, sức khỏe tốt."
Lạc Nhất Thủy lại hỏi: "Thế còn cậu thì sao?"
Tiêu Thần dừng lại một chút, mắt hơi nheo lại, đồng tử đen như màn đêm, cậu nhếch môi nói: "Tớ trông giống có chuyện gì sao?"
Lạc Nhất Thủy vỗ vai cậu, "Được rồi, tớ biết anh Tiêu ngầu lắm, giỏi hơn ai hết, hồi cấp hai còn bảo, hệ thống dự đoán giới tính thứ hai không phán cậu là alpha thật đáng tiếc, cậu xem cậu này, vừa đẹp trai lại học giỏi, lúc đó làm bao nhiêu cô gái mê mệt..."
Khóe miệng Tiêu Thần cứng đờ.
Mọi công dân trong Liên bang khi 13 tuổi đều phải tiến hành kiểm tra dự đoán giới tính thứ hai thống nhất, để tránh tình huống khó xử khi giới tính thứ hai phân hóa hoàn toàn lúc 16 đến 18 tuổi. Tất cả kết quả dự đoán có độ chính xác trên 90%, vì vậy có độ tin cậy rất cao.
Kết quả dự đoán của Tiêu Thần lúc đó là beta, mọi người đã có định kiến và ấn tượng này, sau khi Tiêu Thần phân hóa thành omega cách đây hơn ba tháng, những người xung quanh và cha mẹ cậu hoàn toàn không phát hiện ra cậu đang giả dạng beta.
Lạc Nhất Thủy chợt nhớ ra: "Đệt, nhắc mới Hoắc Mân cũng học ở Nhất Trung, anh Tiêu, cậu cẩn thận chút, đừng đụng phải cậu ta."
Tiêu Thần nhướn mày, hỏi: "Đụng phải thì sao?"
Lạc Nhất Thủy nói: "Cậu còn nhớ quả bóng rổ để trong phòng để đồ trước khi đi không, quả mà cậu hay dùng ấy. Tớ với thằng Tiết định mượn để dùng, đi hỏi Hoắc Mân, bị cậu ta từ chối. Thằng Tiết cãi vài câu, Hoắc Mân lại nổi giận trước. Đệt tên alpha lúc đó vẻ mặt và giọng điệu hung dữ lắm. Anh Tiêu, trước khi đi cậu có chọc giận cậu ta không?"
Tiêu Thần thấy oan: "...Tớ nhớ hình như tớ cũng chẳng làm gì."
Lạc Nhất Thủy: "Vẻ mặt Hoắc Mân lúc đó giống hệt như khi mẹ tớ phát hiện cha tớ đi công tác tiện thể mang theo một nghìn đồng của bà ấy vậy."
Tiêu Thần trợn mắt: "Cậu so sánh kiểu gì vậy?"
Hai người không nói chuyện lâu, đã chia tay ở ngã tư.
Lớp 11 của trường Nhất Trung tan học tự học buổi tối lúc 9 giờ, lớp mười hai 9 giờ rưỡi. Tiêu Thần về đến nhà thuê, tắm xong, nhìn thời gian đã qua 10 giờ.
Cậu nhắn tin cho cha mẹ, rồi lấy sách giáo khoa ra tiếp tục tự học.
Cậu thông minh, khả năng học tập tốt, trước đây thầy cô nói cậu sinh ra để học. Nhưng cũng không thể chỉ dựa vào trí thông minh để sống.
Tiêu Thần lấy sách mới ra, xem một chương, rồi xem lời giải trong vở bài tập của Hoắc Mân.
Tập bài tập do thầy cô trường Nhất Trung biên soạn công phu đã cô đọng tất cả tinh hoa trong sách giáo khoa, tuy nhìn có vẻ hơi khó, nhưng một khi đã hiểu được, gặp lại những vấn đề tương tự sẽ rất dễ làm.
Tiêu Thần xem xong một chương, đầu óc trống rỗng, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Vừa thả lỏng, cậu cảm thấy mùi pheromone tỏa ra từ giấy mực càng rõ ràng hơn.
Trong đầu cậu chợt lóe lên một ý nghĩ, Hoắc Mân biết cậu phải bù lại nội dung học tập, nên cố ý đưa vở cho cậu.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, rồi bật cười tự giễu.
Hoắc Mân lạnh nhạt với ai cũng không được, khi ở chung với cậu, còn hay vô cớ nổi giận, tính khí thiếu gia còn lớn hơn cả cậu.
Tiêu Thần lúc đó tính khí cũng không tốt, lại còn sĩ diện, đối phương lạnh mặt mình cũng không thể cứ bám lấy. Nhưng Hoắc Mân này đánh bóng rất giỏi, ngoài việc mặt lạnh tanh ra thì nhân phẩm không tệ, chơi bóng với anh rất thoải mái.
Sau khi chọc giận người ta, Tiêu Thần muốn hẹn đánh bóng, đành phải nói: "Đại ca Hoắc, đánh bóng không?"
Đại ca Hoắc lần nào cũng nể mặt, nhướn mày lên, ném vở bài tập xuống: "Đi."
Mặt thì lạnh tanh, nhưng thân thể lại rất thành thật.