Sau khi Dung Hành rời đi, Tống Viên ngồi im lặng trên ghế sô pha, để chiếc nhẫn kim cương trên bàn trà. Cô nhìn chằm chằm vào nó gần một giờ, bàn trà bừa bộn, cô cũng không có thời gian để dọn dẹp. Khi đến giờ, cô vội vàng đứng dậy chuẩn bị ra ngoài đón Dung Đình tan học nhưng không cẩn thận vấp phải cái ghế trật chân thiếu chút nữa là bị té ngã, khi cô nhìn lại chiếc nhẫn kim cương trên bàn trà, lại cảm thấy hốc mắt đau.
Tống Viên biết trạng thái của bản thân không phù hợp để lái xe, cũng không dám lái xe, gánh nặng trong lòng như ngàn cân đè lên người khiến cô gần như không thở được.
Đi trên đường, may mắn vẫn chưa đến giờ tan tầm, hai bên đường cũng không có nhiều người. Dù cô có cúi đầu đắm chìm vào thế giới của riêng mình thì cũng không bị người khác đụng phải, mãi đến khi đến cổng trường mẫu giáo, cô mới lấy lại tinh thần.
Có rất nhiều xe đỗ trước trường mẫu giáo, rất nhiều phụ huynh đang đợi ở đó. Trước đây, Tống Viên sẽ trò chuyện với những bà mẹ đó nhưng hôm nay cô không cảm thấy muốn nói chuyện.
Cô cũng không thân với những bà mẹ đó cho lắm, vì cô trông không vui vẻ nên tất nhiên họ cũng sẽ không nói chuyện với cô.
Một lúc sau, tiếng chuông tan học của trường mẫu giáo vang lên.
Từ lớp nhỏ đến lớp nhỡ rồi đến lớp lớn, các giáo viên dẫn từng đứa trẻ ra ngoài. Tống Viên đứng nhón chân, lập tức nhìn thấy Dung Đình trong đám trẻ con.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT