Vừa vào thành Huống Châu, Miên Lý lập tức hỏi thăm dân địa phương xem khách điếm nào tốt nhất. Chỉ tốn hai văn tiền đã có người dẫn đường đến tận nơi. Trời còn sáng, trong khách điếm cũng chẳng có mấy người. Miên Lý gọi nước cho Cơ Vị Tưu tắm rửa, vừa lau khô tóc xong thì đã có người đến chào hỏi.
Cơ Vị Tưu thay y phục, sau khi được tắm rửa sạch sẽ, toàn thân cậu khoan khoái dễ chịu, giọng lười biếng hỏi: “Ai đến đấy?”
Miên Lý hơi dừng lại: “Tự xưng là họ Lưu ở Huống Châu ạ.”
“Lưu?” Cơ Vị Tưu lập tức nhớ tới Lưu Ngự sử. Hình như Lưu Ngự sử xuất thân từ Huống Châu thì phải? Lẽ nào là người nhà của Lưu Ngự sử.
Cậu cười khẽ, cho phép bọn họ dẫn người vào.
Một già một trẻ bước vào phòng, cả hai đều mặc cẩm bào, trông có vẻ nho nhã. Vừa thấy Cơ Vị Tưu, hai người không nói lời nào mà hành lễ trước. Ông lão mở lời: “Lão hủ Lưu Tử Văn, không mời mà tới, mong lượng thứ.”
Lão không hề vạch trần thân phận của Cơ Vị Tưu, nhưng chắc chắn lão có biết. Nếu không, cớ gì lão lại tìm đến thăm hỏi một thiếu niên công tử chẳng hề quen biết?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play