Thật là, chiêu này cổ lỗ sĩ quá đi chứ.
Tôi và Cố Thanh Trạch đứng cạnh nhau trước cổng công viên giải trí. Xung quanh là dòng người nhộn nhịp, tiếng cười nói rộn rã và những trò chơi đầy phấn khích. Không khí như được bao phủ bởi sự vui tươi và hân hoan.
Cố Thanh Trạch cúi xuống nhìn tôi, trong mắt cậu ta lấp lánh niềm vui và sự mong chờ.
Lúc này tôi mới để ý, cậu ta có đôi mắt đào hoa thật đẹp, lông mi dày và dài. Khi cậu ta cười, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, trong sáng và dịu dàng.
Nhưng mà này, đẹp trai mấy thì cũng không được dùng hình nhân giấy để xếp hàng thay mình đâu nhé!
Tôi nhanh tay bắt lấy hình nhân giấy vừa bay ra, nhét vào túi áo mình.
“Cô—”
Cố Thanh Trạch khều khều tôi.
“Sao vậy?”
“Nhìn này.”
cậu ta lại đưa ra chiếc điện thoại quen thuộc, lần này là mục số mười bảy —— Thói quen nắm tay.
Nhưng mà… chúng tôi mới quen nhau một ngày, đã nắm tay rồi sao?
Thấy tôi có vẻ ngại ngùng, cậu ta đổi sang kéo nhẹ tay áo tôi, nắm lấy cổ tay tôi.
Cảm giác ấm áp từ cổ tay, dù cách một lớp vải, như những sợi dây leo vô hình từ đâu sinh ra, quấn lấy và lan tỏa đến tận tim.
Tim tôi đập nhanh hơn một chút, vội vã lên tiếng chuyển chủ đề: “Chúng ta đi vòng quay ngựa gỗ trước nhé.”
Tôi biết đây là lần đầu tiên Cố Thanh Trạch ra ngoài, phải làm quen với trò nhẹ nhàng trước. Nếu bắt đầu với trò cảm giác mạnh, sợ rằng sẽ để lại cho cậu ta bóng ma tâm lý.
Dưới sức mạnh của “tấm vé tốc hành,” chúng tôi nhanh chóng chìm trong tiếng nhạc rộn rã.
Trước ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của những người xung quanh, chúng tôi chọn hai con ngựa gỗ gần nhau nhất.
Vòng quay chậm rãi chuyển động. Tóc tôi bay nhẹ trong làn gió, và tôi quay đầu lại để quan sát phản ứng lần đầu chơi trò này của Cố Thanh Trạch. Nhưng tôi phát hiện, cậu ta không nhìn xung quanh mà chỉ chăm chú ngắm tôi.
Ánh mắt cậu ta trong trẻo như ánh sáng mặt trời, nụ cười nơi khóe môi rạng rỡ như đóa hoa dưới nắng sớm.
Tôi hoảng hốt quay đầu đi, tim như nhảy nhót trong lồng ngực. Sự nóng bừng từ má nhanh chóng lan đến tận vành tai.
5
Thời gian ở công viên giải trí trôi qua thật nhanh. Ánh hoàng hôn dần bao phủ cả công viên, nhuộm lên không gian một sắc cam ấm áp.
“Còn một trò cuối cùng nữa.”
Tôi cầm bản đồ hướng dẫn, dẫn Cố Thanh Trạch đến chỗ đu quay khổng lồ.
“Đúng vậy, trò cuối cùng rồi.”
Sao lại có chút tiếc nuối thế này? Thời gian trôi qua nhanh quá!
Như thể ông trời nghe thấy lòng tôi, đu quay này không có vé tốc hành, buộc chúng tôi phải xếp hàng như bình thường.
Dòng người chen chúc khiến khoảng cách giữa tôi và Cố Thanh Trạch ngày càng gần hơn. Hơi thở ấm áp của cậu ta phả nhẹ lên đỉnh đầu tôi, khiến tôi bất giác ngượng ngùng.
Đúng lúc đó, hình nhân giấy trong túi tôi lại lén bay ra, lần này chúng lượn qua lượn lại, hướng về phía quầy bán kẹo bông.
“Anh muốn ăn phải không?”
Tôi ngước nhìn Cố Thanh Trạch, như hiểu được cảm giác tò mò của cậu ta với thứ mà cậu ta chưa từng thấy.
“Là chúng muốn ăn.”
“Được thôi.” Tôi bật cười, không nhịn được. “Anh đứng đây, tôi đi mua.”
Khi tôi quay lại với chiếc kẹo bông tròn trịa trong tay, khuôn mặt Cố Thanh Trạch hiện lên vẻ tò mò lẫn ngạc nhiên.
cậu ta cẩn thận nhận lấy chiếc kẹo, đôi mắt chăm chú nhìn như sợ nó sẽ biến mất. Tôi có thể cảm nhận sự tò mò ngày càng lớn của cậu ta đối với món đồ kỳ lạ này. Ngón tay cậu nhẹ nhàng chạm vào bề mặt mềm mại của kẹo bông, cảm nhận sự mịn màng như đám mây.
“Thử đi, ngọt lắm đấy.”
Mấy hình nhân giấy cứ quay vòng vòng quanh cây kẹo bông, còn Cố Thanh Trạch thì cẩn thận nhấm nháp, cố gắng giữ cho cây kẹo không biến dạng dù đã bắt đầu tan trên đầu lưỡi.
Không khí ngọt ngào tràn ngập xung quanh. Ánh mắt tôi bất giác dừng lại trên môi cậu ta, nơi những sợi đường lấp lánh tan ra.
Trong đầu tôi chợt vang lên lời cô bạn thân: “Môi cậu ta trông mềm thế này, chắc hôn sướng lắm.”
Lúc này, nhân viên phục vụ nhẹ nhàng hỏi: “Hai người, phải không?”
Hình nhân giấy vội vàng trốn lại vào túi áo tôi. Tôi lập tức gật đầu đáp: “Đúng rồi, hai người.”
Tôi kéo Cố Thanh Trạch lên khoang cabin của đu quay, cảm giác lắc lư khi cabin bắt đầu từ từ nhấc lên không trung.
Trong cabin, ánh mặt trời phản chiếu qua cửa kính, sáng tối đan xen, và màn đêm bắt đầu nuốt chửng những tia nắng hoàng hôn cuối cùng.
“Cố Thanh Trạch, anh nhìn kia——”
Bầu trời mờ ảo, đường chân trời dường như liền mạch với mặt đất.
Hai hình nhân giấy áp sát lên kính cửa sổ, một trái một phải như hai vị thần giữ cửa.
Ánh sáng yếu ớt làm nổi bật đường nét khuôn mặt góc cạnh của Cố Thanh Trạch. Trong không gian kín nhỏ hẹp của buổi tối mùa hè, mọi giác quan dường như bị phóng đại. Hơi thở ấm áp của cậu phả nhẹ, hòa lẫn cùng nhịp thở của tôi, khiến cảm giác lạ lẫm bắt đầu trào dâng, lan tỏa trong không gian, mang theo chút gì đó mơ hồ và ngọt ngào.
“Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy những thứ này sao?”
Vừa thốt ra, tôi lập tức nhận ra câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn.
“Chưa. Còn cô thì sao?” Cố Thanh Trạch lại trả lời rất thản nhiên.
“Tôi từng đến đây rồi… với bạn trai cũ.” Tôi nói càng lúc càng nhỏ, cảm giác lúng túng lan tỏa.
May mắn thay, ngay lúc đó cabin dừng lại ở điểm kết thúc vòng quay.
“Ồ, đến nơi rồi, về thôi!” Tôi cố tỏ ra vui vẻ, thu hai hình nhân giấy vào túi, khép lại một ngày đầy bất ngờ.