Mọi người trong nhà chính nhìn về phía cô, mỗi người một vẻ mặt.

Người phản ứng lớn nhất là Tiêu Kỳ, anh ta nhíu chặt mày, hiển nhiên không ngờ đến Tô Diên sẽ tìm lý do đó để từ chối mình.

Vì thế anh ta bước nhanh sang, lạnh mặt hỏi: “Chẳng lẽ cả đời không tìm thấy cha mẹ ruột thì cả đời em không kết hôn sao? Hoặc là nói đây chỉ vì em không muốn gả cho anh nên tìm đại một lý do cho có?”

Tô Diên đón nhận ánh mắt của anh ta, trả lời cực kỳ nghiêm túc: “Trước khi chưa tìm hiểu rõ về thân thế của mình, tôi sẽ không lấy chồng. Có lẽ một năm, có lẽ mười năm, thanh xuân hữu hạn, anh vẫn nên cưới người khác đi thôi.”

Nhìn ra cô coi thường con trai mình, xác thật cũng có suy nghĩ đó, những người kiêu ngạo như cha mẹ Tiêu lập tức thay đổi tâm tư. Cô gái điều kiện tốt có rất nhiều trong đại viện, bọn họ không phải chỉ cần mỗi Tô Diên.

Tiêu Kỳ vừa định chấp nhận hứa hẹn lại bị mẹ Tiêu cướp lời: “Đứa nhỏ Diên Diên này cũng kiên định phết đấy, nếu con bé đã quyết tâm như vậy, thế chuyện hôn nhân này bỏ qua thôi.”

Giọng nói vừa dứt, Tiêu Kỳ lập tức nóng nảy: “Mẹ, mẹ nói gì thế?! Con chỉ cưới Tô Diên làm vợ!”

Vốn tưởng rằng cha mẹ sẽ ủng hộ mình, hiện giờ lại thành kẻ ngáng chân, anh ta cực kỳ hối hận vì đã không làm công tác tư tưởng đến cùng cho hai người họ.

Trong khoảng thời gian ngắn bầu không khí trong nhà đầy vẻ xấu hổ. Trương Lan Quyên hắng giọng một tiếng, nói: “Tiểu Kỳ à, mẹ con cũng vì tốt cho con thôi, Diên Diên nhà dì là người nói là làm, con vẫn nên xem thử những cô gái nhà khác đi.”

Bởi vì mắt cá chân Trương Lan Quyên bị thương, tạm thời vẫn chưa nghe lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài nên cảm thấy người nhà họ Tiêu quá kiêu ngạo, lại đây dạm hỏi còn tỏ thái độ. Nếu Tô Diên không thích thì không gả thôi.

Chuyện thành ra thế này, Tiêu Kỳ là người duy nhất đau khổ, anh ta tự biết hôm nay không vãn hồi được gì nên chỉ đành buông đồ đạc xuống lễ phép cáo từ, tranh thủ để lại một ấn tượng tốt.

Trương Lan Quyên chưa nói gì, bảo Tô Diên tiễn khách, lúc này Triệu Tiểu Tuyết lại chen vào: “Chị con còn chưa giặt quần áo xong đâu, để con đi cho mẹ.”

Giọng nói dịu dàng của cô ta khiến người nhà họ Tiêu chú ý. Tiêu Kỳ nhìn về phía cô ta, đáy mắt lướt qua vẻ chán ghét, chỉ ước gì tát thẳng cô gái phá hư chuyện tốt của mình bay ra một bên.

“Tôi có lời muốn nói với Tô Diên, vẫn nên không làm phiền cô thì hơn.”

Trông anh ta cao to uy mãnh, lúc hung dữ có thể hù dọa người khác, Triệu Tiểu Tuyết buồn bực không thôi, lại không dám chọc anh ta tức giận. Cuối cùng cô ta chỉ biết trơ mắt nhìn Tô Diên tiễn người nhà họ Tô rời đi, không có cơ hội thể hiện nào.

Trương Lan Quyên thấy cô ta cứ nhìn chằm chằm bên ngoài, vô cùng khó hiểu: “Con nhìn gì đó? Chẳng lẽ giận à? Lần sau có khách đến nhà mẹ sẽ để con tiễn khách.”

“...”

Triệu Tiểu Tuyết âm thầm trợn mắt, cất giọng giải thích: “Con chỉ hâm mộ chị gái tốt số thôi, tiểu thư khuê các, khó trách nhiều người tới cửa dạm hỏi như vậy.”

So sánh với cô, cô ta tựa như vịt con xấu xí, vĩnh viễn ngước nhìn thiên nga trắng.

Trương Lan Quyên nghe xong thương tiếc không thôi, chỉ ước gì lấy mọi thứ tốt trên thế gian đưa hết cho cô ta.

“Tiểu Tuyết, con mới là tiểu thư khuê các chân chính. Sau này đừng hâm mộ người khác, mẹ sẽ trải sẵn hết đường cho con.”

Triệu Tiểu Tuyết hơi bất ngờ, cô ta nhướng mày, sau đó ôm lấy cánh tay Trương Lan Quyên lại làm nũng một trận: “Cảm ơn mẹ ~ con hạnh phúc quá. Kiếp sau con vẫn muốn làm con gái của mẹ.”

Bên kia.

Cha mẹ Tiêu rời đi trước, Tiêu Kỳ cố tình thả chậm bước chân, cũng không cho Tô Diên đi nhanh, trầm giọng nói: “Anh sẽ không từ bỏ em, gả cho anh không xung đột gì với việc tìm kiếm cha mẹ ruột cả, em đừng lấy thân thế của mình ra làm cớ.”

Tô Diên dừng lại, cũng muốn nhân cơ hội này nói rõ với anh ta.

“Tiêu Kỳ, anh là một tên tiểu nhân đê tiện. Đừng tưởng rằng tôi không biết mấy lời đồn vớ vẩn trong đại viện kia. Nếu thật sự thích ai thì sẽ tuyệt đối không để người đó hãm sâu vào khốn cảnh. Sau này anh đừng lôi chữ “thích” ra làm tôi buồn nôn nữa.”

Bị người mình yêu ghét bỏ như thế, Tiêu Kỳ tức đến đau lòng, biện minh cho bản thân: “Gần đây ngạch cửa nhà bà mối Vương sắp bị người ta đạp vỡ rồi, tất cả đều muốn đến nhà em dạm hỏi. Anh không làm như vậy thì họ có ngừng nghỉ không? Xét về diện mạo và năng lực, trừ Phó Mặc Bạch ra còn ai hơn được anh nữa? Diên Diên, anh là lựa chọn tốt nhất của em.”

Tô Diên sắp tức cười bởi anh ta rồi, dỗi lại: “Cuộc đời tôi không đến lượt anh xen vào. Tôi sẽ nói thật với anh, Phó Mặc Bạch mới là lựa chọn tốt nhất của tôi, tôi thích anh ấy, đời này chỉ thích anh ấy, không phải anh ấy thì không gả! Anh vẫn nên hết hy vọng đi!”

Hai người trừng mắt nhìn nhau, giương cung bạt kiếm.

Lúc này một tiếng “loảng xoảng” rất lớn vang lên, như thần chú phá vỡ khiến Tô Diên lấy lại tinh thần, bấy giờ mới nhận ra lời mình vừa nói còn có người thứ ba nghe thấy.

Cô nương theo tiếng vang nhìn qua, chỉ thấy Tôn Tiểu Hổ đứng cách đó không xa, đã ngây ra như phỗng.

Rất nhanh cậu ấy xách cái túi lưới bị rớt xuống đất lên, lắc đầu lia lịa: “Chị, vừa nãy em không nghe thấy gì hết! Em chỉ trượt tay thôi à, may mà cái hộp còn nguyên.”

Lời giải thích này càng nói càng lộ, Tô Diên thoáng chốc đỏ mặt, rất muốn tìm cái lỗ chui vào.

Bởi vì có người ngoài, lời nói nghẹn trong lòng của Tiêu Kỳ không thể nói hết ra. Anh ta xụ mặt rời đi, trước khi đi còn không quên nguýt mắt nhìn Tôn Tiểu Hổ một cái.

Tôn Tiểu Hổ làm bộ vô tội, trong lòng lại mừng thầm, lúc này đã coi Tô Diên như chị dâu của mình.

Chờ người đi rồi, cậu ấy xách túi lưới đi đến trước mặt Tô Diên, như hiến vật quý mà nói: “Chị dâu… À nhầm chị, em cầm đồ ăn ngon về cho chị nè, tổng cộng ba hộp, đều là sủi cảo nhân thịt nạc.”

Tô Diên vẫn còn đỏ mặt, cô không nhận lấy túi lưới, ngược lại cẩn thận hỏi: “Vừa rồi em thật sự không nghe thấy gì đúng không?”

“Dạ không có, hai người vừa nói gì thế chị?” Tôn Tiểu Hổ bắt đầu giả ngây, không hề hàm hồ.

Tô Diên thấy vậy mím môi, muốn nói lại thôi trong vài giây mới căng da đầu dặn dò: “Mặc kệ em có nghe thấy hay không, tuyệt đối đừng nói chuyện này cho ai biết, nhất là Phó Mặc Bạch.”

Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, Tôn Tiểu Hồ thề với trời: “Chị, chị cứ yên tâm đi, em không phải loại người nhiều chuyện, hơn nữa em thật sự không nghe thấy gì hết.

Đã nói đến nước này, Tô Diên cũng ngại rối rắm thêm.

Cô cầm túi lưới về đến nhà, Trương Lan Quyên gọi cô lại hỏi: “Đồ trong tay con là Tiêu Kỳ đưa à?”

“Không phải, là Tiểu Hổ đưa.”

Biết mối quan hệ giữa cô và Tôn Tiểu Hổ rất tốt, Trương Lan Quyên không gặng hỏi thêm mà bắt đầu nói về Tiêu Kỳ.

“Điều kiện của thằng bé nhà họ Tiêu ấy không tệ, tại sao con không nhìn trúng?”

“Không thích.” Tô Diên trả lời ngắn gọn.

Trương Lan Quyên rõ ràng không quá hài lòng với đáp án: “Thật ra Tiêu Kỳ khá tốt, tuy cha mẹ thằng bé tự cho mình rất cao, nhưng người ở địa vị cao có mấy ai không kiêu ngạo? Nhưng nếu con không thích thì thôi. Con yên tâm, bất cứ lúc nào mẹ đều tôn trọng ý kiến của con.”

Tô Diên nhìn bà chăm chú, im lặng không nói gì, không khỏi nhớ đến cốt truyện trong tiểu thuyết.

Trong tiểu thuyết, hôm nay nhà họ Tiêu đến cửa dạm hỏi, Trương Lan Quyên không hỏi ý kiến của Tô Diên mà đã đồng ý cuộc hôn nhân này ngay. Sau đó Tô Diên muốn từ hôn, Trương Lan Quyên khuyên mãi nhưng cô vẫn không đồng ý.

Mãi đến khi Triệu Tiểu Tuyết muốn có cuộc hôn nhân này, Trương Lan Quyên mới không chút do dự đồng ý ngay. Nhưng Tiêu Kỳ bướng bỉnh vô cùng, chỉ muốn lấy Tô Diên.

Cuối cùng, Triệu Tiểu Tuyết bày kế lên giường của Tiêu Kỳ, cuộc hôn nhân mới có thể hủy bỏ.

Tuy mọi chuyện đã thay đổi đôi chút, không xảy ra trong thế giới thực, nhưng Tô Diên đã không còn tin tưởng lời bà nữa.

Thời gian thoáng chốc trôi qua, chớp mắt đã qua một tuần.

Sáng ngày thứ sáu, cha Tô là Tô Kiến Quốc xách hai vali lớn cuối cùng đã về.

Ngồi xe lửa suốt đêm, giữa trán ông lộ rõ vẻ mỏi mệt bất kham, cả người phong trần mệt mỏi.

Nhìn thấy ông, Trương Lan Quyên kích động không thôi, chống gậy đi ra đón tiếp: “Sao giờ ông mới về? Em gái ông đâu? Tại sao không về cùng với ông?”

Trên mặt Tô Kiến Quốc có chút mất tự nhiên, thấp giọng hỏi: “Diên Diên đâu? Tôi có lời muốn nói với nó.”

Tuy Trương Lan Quyên có một bụng nghi vấn, nhưng bà rất nghe lời gọi lớn với trên lầu một tiếng, chẳng mấy chốc, Tô Diên và Triệu Tiểu Tuyết đều bước ra khỏi phòng ngủ.

Thấy cha Tô, phản ứng của hai người có sự khác biệt.

Triệu Tiểu Tuyết thấy hơi thấp thỏm, đời trước lúc cô ta trở lại nhà họ Tô, Tô Kiến Quốc đã sớm qua đời vì bạo bệnh. Trước đó chưa từng nói chuyện với nhau, cũng không biết đối phương thích kiểu thế nào.

Còn vẻ mặt Tô Diên lại bình thản, chờ cha Tô nói tiếp.

Tô Kiến Quốc chỉ nhìn Triệu Tiểu Tuyết một cái rồi nói với Tô Diên: “Chúng ta vào thư phòng rồi nói.”

Năm phút sau, hai người ngồi đối diện nhau, Tô Kiến Quốc thầm sắp xếp lời nói trong lòng, rốt cuộc mở miệng: “Hành trình đến Đông Bắc lần này cha gặp được cô của con, không lâu trước đây bà ấy bị kích thích, cả người điên điên khùng khùng, căn bản không hỏi được gì. Sau đó cha tiếp tục điều tra phòng khám nhỏ năm ấy, bởi vì thời gian quá lâu cũng không thu hoạch được gì. Việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn.”

Lời ông ta nói giống y như trong tiểu thuyết, Tô Diên trố mắt vài giây, hỏi: “Sao cô con lại bị bệnh? Bắc Kinh có bệnh viện tốt, chắc là sẽ giúp ích gì đó cho bệnh tình của bà ấy.”

Thấy cô không chấp nhất với chuyện thân thế, thần kinh căng chặt của Tô Kiến Quốc từ từ thả lỏng, trả lời cô: “Bà ấy bị người xấu dọa, trước mắt bên kia đang điều tra, dượng con nói cảm xúc của bà ấy không ổn định, tạm thời không thể bôn ba đường dài, đợi khi nào đỡ hơn sẽ đón về Bắc Kinh trị liệu. Con đừng vội, mọi chuyện rồi sẽ có cách thôi.”

Trong tiểu thuyết Tô Diên tin những lời này, thành thật chờ ở Bắc Kinh, dù cuộc sống ở nhà họ Tô khổ cực muôn trùng, cô vẫn tin tưởng chắc chắn có một ngày mình sẽ dựa vào người cô biết rõ chân tướng năm đó.

Nhưng mãi đến khi câu chuyện đi đến hồi kết, cô cũng không chờ được một kết quả nào.

Trong khoảng thời gian gần đây Tô Diên liên tục suy xét về những cốt truyện đó, cuối cùng cũng nhận ra có lẽ cha Tô đang giấu giếm cô điều gì. Cô chưa dọn ra ngoài mà đợi ông trở về chỉ là để xác minh điều này.

Hiện giờ muốn để nhà họ Tô điều tra chân tướng là chuyện không thể, chỉ có dựa vào bản thân mới biết rõ hết thảy.

“Cha à, bệnh của cô quan trọng hơn, vẫn nên để bà ấy chuyên tâm dưỡng bệnh đi. Đã qua mười tám năm rồi, nhất thời cũng không vội.”

Tô Kiến Quốc nhìn chằm chằm cô một lúc rồi khẽ nhếch môi, nụ cười hòa ái đến mức không giống như bình thường: “Con có thể nghĩ thế thì cha và mẹ con an tâm rồi, thật sự sợ đứa nhỏ nhà con để tâm chuyện vụn vặt. Diên Diên, con là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất nhà ta, cũng là niềm kiêu hãnh của chúng ta, dù con có thể tìm được cha mẹ ruột của mình hay không, cha và mẹ con mãi mãi là người thân của con.”

Nếu là trước kia, nghe thấy những lời bộc bạch đó chắc chắn Tô Diên sẽ cảm động không thôi, dù để bản thân chịu thiệt cũng sẽ không làm bọn họ thất vọng.

Nhưng hiện giờ cô lại thấy dối trá.

Rời khỏi nhà họ Tô là bước kế hoạch tiếp theo. Trước khi rời đi, cô cần phải lấy được địa chỉ cụ thể của nhà cô mình và gian phòng khám nhỏ kia.

Tránh để người khác hoài nghi, cô không thể hỏi thẳng cha Tô được.

Có điều cô tin rằng chỉ cần có kiên nhẫn, chắc chắn sẽ có một số manh mối để lộ ra thôi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play