Theo tiếng bước chân càng gần của họ, Tô Diên đứng lên ra cửa chào đón.

Diện mạo của cô không tầm thường, cử chỉ ưu nhã, mặc bộ quân trang màu xanh lục, cao quý diễm lệ.

Triệu Tiểu Tuyết nhìn thấy cô đầu tiên, đáy lòng không khỏi sinh ra ghen ghét và sự hâm mộ vô bờ.

Đó là cảm xúc dao động còn dư lại ở kiếp trước, dù đã trọng sinh trở về vẫn không thể nào mất sạch.

Nghĩ đến bản thân mới là con gái thực thụ của nhà họ Ngô, Triệu Tiểu Tuyết thẳng sống lưng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt, chủ động tiến lên chào hỏi: "Diên Diên, chào chị ~"

"Chào cô." Tô Diên mỉm cười chào lại.

Một hành động vốn rất bình thường, ở trong mắt Triệu Tiểu Tuyết lại cảm thấy cô quá giỏi giả vờ, thích giả vờ tựa như kiếp trước.

Khiến người ta chán ghét không thôi!

Triệu Tiểu Tuyết đảo mắt, bắt đầu chơi chiêu: "Diên Diên à, chị vẫn xinh đẹp như trước kia, mỗi lần gặp chị em đều sẽ liên tưởng đến đóa sen trắng thuần khiết trong nước."

Tô Diên không trải qua trọng sinh, cũng không biết ý nghĩa của từ "đóa sen trắng" phổ biến trên internet ở thế kỷ sau, nhưng từ nhỏ dưới sự hun đúc của Phó Mặc Bạch, cô cũng biết quan sát vẻ mặt rất nhỏ của người khác, trực giác nói với cô rằng đây chẳng phải lời khen gì, còn mang theo ác ý nào đó.

*đóa sen trắng (bạch liên hoa) chỉ những người thích tỏ ra ngây thơ nhưng thực chất chẳng tốt lành gì.

Đối mặt với sự ác ý, trước giờ Tô Diên đều đối đầu trực diện. Vì thế cô cũng học bộ dạng mỉm cười của đối phương, chân thành trả lời: "Cô cũng rất giống đóa sen trắng, đứng ngay chỗ đó trông duyên dáng yêu kiều, rất đẹp."

Quả nhiên như phỏng đoán, Triệu Tiểu Tuyết nghe xong sắc mặt trở nên rất nhăn nhó.

Trương Lan Quyên chỉ cho rằng hai người họ tâng bốc lẫn nhau, thấy hai người chung sống hòa thuận, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Nụ cười trên mặt bà cũng càng xán lạn hơn: "Diên Diên, sau này Tiểu Tuyết sẽ là em gái con, hai con phải giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết yêu thương. Nếu gặp phải vấn đề gì thì nói với mẹ, biết không?"

Triệu Tiểu Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, Tô Diên cũng không có ý kiến.

Lúc sau ba người đi vào nhà chính, Trương Lan Quyên đặt hành lý sang một bên, bưng mâm đựng trái cây đưa đến trước mặt Triệu Tiểu Tuyết, mặt đầy từ ái: "Mệt nhọc cả chặng đường con cũng đói bụng rồi đúng không? Ăn một viên kẹo lót bụng trước đi, có kẹo sữa Đại Bạch Thỏ và sô-cô-la nhân rượu, đều chuẩn bị cho con cả."

Thân là người trọng sinh, Triệu Tiểu Tuyết chướng mắt mấy thứ này, nhưng vẫn cười hì hì nhận lấy.

Ngay sau đó lột một viên kẹo sữa ra đưa đến bên miệng Trương Lan Quyên khiến bà mặt mày hớn hở.

Đoán rằng bọn họ có nhiều lời muốn nói với nhau, Tô Diên lấy cớ đi vệ sinh rồi rời đi.

Nhìn bóng dáng cô đi xa, trong lòng Triệu Tiểu Tuyết âm thầm đắc ý, ngoài mặt thoáng hiện vẻ lo lắng: "Mẹ, chúng ta nói chuyện vui vẻ như vậy, chị của con có giận không ạ?"

Trương Lan Quyên trố mắt một lúc, vội phủ nhận: "Không đâu, chị con không phải người keo kiệt như vậy."

Tuy ngoài miệng nói thế lại không thể không suy nghĩ sâu xa, có phải Tô Diên đã quá mức lạnh nhạt rồi nên mới khiến con gái ruột của bà cẩn thận như thế không?

Để trấn an cô ta, bà không hề thương lượng với bất kỳ ai, đưa Triệu Tiểu Tuyết đi vào một căn phòng trống ở lầu hai.

Nơi này là phòng của thằng ba nhà họ Tô, nó đang đi lính ở nơi khác, hơn nữa vẫn còn độc thân, không trở về ngay được.

Căn phòng rộng rãi sáng ngời, hướng ánh sáng rất tốt, Triệu Tiểu Tuyết đánh giá xung quanh, vô cùng hài lòng nơi này.

"Mẹ, mẹ tốt với con quá ~ con cảm ơn mẹ."

Trương Lan Quyên không để ý lắm xua xua tay, tỏ vẻ chỉ cần cô ta vui, dù có bất kỳ yêu cầu nào thì bà cũng thỏa mãn.

Nghe một câu hứa hẹn như thế, Triệu Tiểu Tuyết mi mắt cong cong, không khỏi nảy sinh lòng riêng, suy nghĩ sau này nên đòi thứ gì mới tốt đây?

Chạng vạng, người nhà họ Tô lần lượt tan làm về nhà.

Anh cả nhà họ Tô tên Tô Ái Dân, làm việc ở một đơn vị cơ quan nào đó, đã kết hôn hai năm, vợ cũng đang mang thai.

Anh hai tên Tô Ái Quân, một nhân viên kỹ thuật nổi tiếng, vừa kết hôn nửa năm.

Trương Lan Quyên gọi họ vào phòng bếp, vừa lên tiếng đã trách móc.

"Hai người các con bị sao thế này? Biết rõ hôm nay em gái các con sẽ dọn vào đây ở, thế tại sao không về nhà sớm một chút?"

Tô Ái Dân nhíu mày, ánh mắt chứa đầy không kiên nhẫn: "Mẹ, đơn vị có lãnh đạo thị sát, ai cũng không đi về trước được. Chẳng phải con đã nói trước với mẹ rồi sao? Có chút chuyện nhỏ cũng xé ra to, mẹ có cần làm quá thế không?"

Trương Lan Quyên tức đến mức nghẹn lời, bà không dám trêu chọc đứa con trai cả tính tình táo bạo này nữa, chỉ đành trút cơn tức lên người đứa con trai thứ hai luôn thành thật: "Thằng hai à, vậy còn con? Sao lại về muộn như thế?"

Tô Ái Quân bị điểm danh vội sờ cái mũi, ăn ngay nói thật: "Cha vợ của con tìm con có việc, thế nên trì hoãn."

Thông gia có việc, qua đi hỗ trợ là chuyện đương nhiên. Trương Lan Quyên mím môi, rất không cam lòng nhưng không truy cứu thêm nữa.

Vì hai đứa con trai không kịp trở về, gà trống vẫn chưa giết, món gà hầm nấm biến thành khoai tây hầm đậu que, nhà ăn ở quân khu đã hết cơm, bây giờ muốn đi mua thịt heo cũng không còn kịp nữa.

Lúc ăn cơm chiều, nhìn một bàn thức ăn chay, trong lòng Triệu Tiểu Tuyết cực kỳ không vui, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài mặt, cảm thấy vô cùng bực dọc.

Cô ta thấy Tô Diên ngồi bên tay phải của Trương Lan Quyên, lập tức thay thành bộ dạng cực kỳ ấm ức, làm nũng nói: "Mẹ, con muốn ngồi gần bên mẹ, có được không?"

Mọi người bưng chén lên đang chuẩn bị ăn cơm, nghe được lời này đều trở nên cứng còng, rốt cuộc từ hai mươi năm trước đến bây giờ trong nhà họ chưa từng có ai nũng nịu như vậy, họ cảm thấy không quen cho lắm.

Tô Ái Quân ngồi bên tay trái lấy lại tinh thần trước tiên, chủ động đứng lên muốn nhường chỗ của mình cho cô ta.

Triệu Tiểu Tuyết không nhúc nhích, vẫn như cũ nhìn Trương Lan Quyên, dáng vet đáng thương ấy làm Trương Lan Quyên mềm lòng không thể tả, vội đổi vị trí với con dâu cả, ngồi xuống gần Triệu Tiểu Tuyết.

Thấy mục đích đạt được, lúc này Triệu Tiểu Tuyết mới bớt giận.

Tô Ái Dân đau lòng vợ đã vác bụng to còn phải đổi tới đổi lui, không có hảo cảm gì với cô em gái mới đến, lúc ăn cơm càng không rên một tiếng, mãi đến khi nghe thấy phòng ở của thằng ba bị chiếm mới phản ứng lại.

"Mẹ nói gì cơ? Cô ta ở phòng của thằng ba?!"

Trương Lan Quyên bị tiếng hô dọa nhảy dựng, vội vỗ ngực hỏi: "Con quát lên làm gì? Cho em gái con ở phòng đó thì có làm sao?"

"Mẹ, mẹ dựa vào đâu mà lấy phòng của con cho người khác ở? Mẹ đã hỏi ý kiến của con chưa?"

Tô Ái Dân đã sớm bàn bạc với thằng ba, trước khi đứa con được sinh ra sẽ đổi phòng với nhau. Chỉ là không ngờ rằng sẽ lòi đâu ra một cô em gái, còn chiếm luôn căn phòng anh ấy nhìn trúng.

Tính anh ấy vốn đã táo bạo, giờ phút này tức đến trợn mắt, vẻ mặt cực hung tợn.

Trương Lan Quyên sợ anh ấy nhất, theo bản năng nhìn lướt qua một vòng, cha Tô không có ở đây, cuối cùng chỉ đành xin giúp đỡ với Tô Diên.

"Diên Diên, con quản anh cả con chút được không? Nào có ai giành đồ của em gái mình như nó đâu chứ?"

Tô Diên vừa ăn cơm no, đã sớm thấy nhiều không trách với cuộc cãi vã của hai người, cô vừa định nói gì đó thì đã nghe Tô Ái Dân lạnh lùng phản bác: "Là con giành đồ của cô ta sao? Sao mẹ lại không suy nghĩ cho cháu trai cháu gái của mẹ chứ? Nếu có cha ở nhà, chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý để mẹ làm thế!"

Lúc này trong không khí đầy ắp mùi thuốc súng, Trương Lan Quyên sắp bị chọc tức đến khóc, thật sự không hiểu nổi tại sao con trai cả lại lạnh nhạt với người thân của mình như thế?

Tiểu Tuyết đã chịu nhiều khổ cực như vậy, tại sao nó lại không chịu nhường con bé một chút?

Nếu đổi thành trước kia Tô Diên sẽ đi qua an ủi, nhưng bây giờ lập trường của cô khá xấu hổ, Triệu Tiểu Tuyết lại có địch ý với cô. Cô do dự một chốc rồi không nhúc nhích.

Con dâu cả nhà họ Tô chỉ ước gì chồng mình có thể làm lớn hơn một chút, nên thờ ơ lạnh nhạt ngồi ở đó, cũng không khuyên can gì.

Triệu Tiểu Tuyết càng thờ ơ, cô ta thích căn phòng kia, nhất định phải có được.

Cuối cùng trò khôi hài này kết thúc bằng việc Trương Lan Quyên một khóc hai nháo ba thắt cổ, khiến Tô Ái Dân không thể không thoái nhượng.

Một đêm này rất nhiều người mất ngủ.

Tô Diên mệt mỏi một ngày nên ngủ khá sớm, trong lúc ấy cô mơ một giấc mơ khá dài. Ở trong mơ, Triệu Tiểu Tuyết là nữ chính của một cuốn tiểu thuyết, tâm địa lương thiện, ai ai cũng thích. Mà cô chỉ là một nữ phụ ác độc, phá hoại đủ thứ, cuối cùng có kết cục thê thảm.

Trời còn chưa sáng Tô Diên đã tức nổ phổi mà thức dậy.

Cô cảm thấy tuy bản thân không được coi là người thiện lương bậc nhất gì nhưng cũng không đến mức đại gian đại ác, tác giả cuốn tiểu thuyết đó viết về cô một cách khó thể hiểu được, quả thực vô căn cứ!

May thay chỉ là mơ, không phải sự thật.

Lúc này ngoài phòng vang lên tiếng chuông báo thức.

Người nhà họ Tô lần lượt thức dậy, Trương Lan Quyên gõ vang cửa phòng Tô Diên, dịu dàng nói: "Diên Diên à, mẹ muốn đến công viên tập thể dục, Tiểu Tuyết dậy trễ, lát nữa con dẫn con bé đến nhà ăn ăn cơm được không?"

Bên trong ván cửa, Tô Diên sững sờ tại chỗ, chỉ vì tình cảnh này từng xuất hiện trong giấc mơ tối qua…

Nói cách khác, mọi chuyện xảy ra trong mơ đều sẽ phát sinh ở hiện thực?

Lúc này đây Tô Diên hoàn toàn ngơ người.

Đợi một lúc lâu không nghe được câu trả lời, Trương Lan Quyên lại gõ cửa lần nữa, cất cao giọng hỏi: "Con dậy chưa? Sao không nói lời nào hết vậy?"

"Hở, dạ, con biết rồi."

Tô Diên lấy lại tinh thần trong nỗi khiếp sợ, nhanh chóng sửa sang lại tâm trạng bước ra khỏi phòng, cô biết hôm nay Trương Lan Quyên ra ngoài tập thể dục sẽ bị trẹo chân, vì thế khuyên bà: "Mẹ, mẹ đừng ra ngoài thì hơn, chi bằng chúng ta cùng đến nhà ăn đi."

Vì chuyện tối qua nên cảm xúc của Trương Lan Quyên không tốt, nghe cô nói vậy ánh mắt bà trở nên mịt mờ phức tạp: "Diên Diên à, con nói thật cho mẹ biết đi. Có phải con cũng chán ghét Tiểu Tuyết nên mới không muốn đưa con bé đến nhà ăn không vậy?"

"..."

"Đứa bé Tiểu Tuyết đó từ nhỏ đã sống ở nông thôn, chịu không ít khổ cực. Không như con, trời xui đất khiến được mẹ nuôi bên mình. Cuộc sống con trải qua còn ngọt ngào hơn cả mật, nên các con không thể suy bụng ta ra bụng người được, đối xử với con bé một chút không được sao?"

Trương Lan Quyên càng nói càng kích động, hốc mắt chảy dài nước mắt, sâu trong nội tâm là sự bất mãn với tất cả mọi người.

Tô Diên nhìn bà, cô nghẹn ngào, thấp giọng nói: "Mẹ, liệu mẹ có nghĩ rằng cha mẹ nuôi của Triệu Tiểu Tuyết không phải là cha mẹ ruột của con, cũng có nghĩa là năm đó không tồn tại khả năng ôm sai người không? Con đã đến bên cạnh mẹ như thế nào được chứ? Nhiều năm như vậy, có lẽ cha mẹ ruột của con cũng còn đang tìm kiếm con, dẫu con có ngâm mình trong vại mật thì bọn họ cũng không muốn mất đi con. Tất cả chuyện này đều do ai tạo thành? Con không phải người có lỗi, con cũng không chán ghét Triệu Tiểu Tuyết. Nếu mẹ sợ cô ta chịu ấm ức, con có thể dọn ra ngoài ở ngay."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play