Cậu là một phu đan sư, với cậu, rừng không hề xa lạ.

Bởi vì rất nhiều loại thảo dược chỉ có trong những khu rừng được bảo vệ rất nguyên vẹn.

Trước tận thế, môi trường bị phá hủy quá nghiêm trọng, về cơ bản nhiều loại thảo dược đã tuyệt chủng.

Không biết khu rừng của Tinh Tế như thế nào?

Trước đây, trong Sở Bồi dưỡng, rất nhiều quả trứng đã khơi dậy mong muốn phục hồi của một phu đan sư, bây giờ nhìn thấy khu rừng, mong muốn đó càng mãnh liệt hơn.

Cậu muốn đi xem thử.

Nghĩ vậy, cậu liền hành động.

Cậu tìm Dư Tây để tìm hiểu tình hình khu rừng gần đây, kết quả là Dư Tây cầm theo một khẩu súng năng lượng của Sở Bồi dưỡng đi theo cậu ra ngoài.

Hai người cùng ra ngoài, Dư Tây đi theo sau sau líu ríu.

"Bạch Dục sư, anh vào rừng làm gì? Tôi thường đến ven rừng, tôi khá quen chỗ đó."

Bạch Hiểu Vũ: "Tôi đi xem có loại thảo dược nào quen thuộc không, còn cậu? Thân hình nhỏ bé như vậy, gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"

Cậu ấy vung nắm đấm, tay làm động tác giống như vận động viên thể hình, khoe bắp tay của mình: "Em đi hái thảo dược và bán chúng để kiếm tiền. Cơ thể em không nhỏ bé và còn sẽ phát triển hơn nữa. Hơn nữa, em có thể chất cấp A, hầu hết các thú hoang dã đều không làm em sợ. Bạch Dục sư, em mới là người lo lắng cho anh, hình như anh... khụ."

Bạch Tiêu Vũ nhìn Dư Tây đột nhiên im lặng và nhìn mình với vẻ áy náy, cậu nói không sao cả: "Thể chất F, không có gì phải giấu giếm."

Không ngờ bé trợ lý này lại có thể chất cấp A, thể chất F của nguyên chủ thật là tệ, thậm chí còn không bằng một đứa trẻ. Euphoria x TYT

Khi đến rừng, ngay lập tức Bạch Hiểu Vũ bị một cụm cỏ xanh nhỏ phía trước thu hút.

Đây là cỏ Tẩy Tủy, trước khi tận thế, cậu chỉ may mắn nhìn thấy nó vài lần nhưng ở đây, chỉ cần ra khỏi cửa là có thể thấy ư?

Vì Bạch Hiểu Vũ sợ nhìn nhầm nên cậu tới gần hơn, ngồi xổm xuống để quan sát, ngón tay vuốt ve theo đường vân của chiếc lá cây thảo dược nhỏ dài màu xanh biếc, bên trong có đốm màu đỏ sậm.

Ba thân lá màu hồng, đường vân lá mảnh màu đỏ sậm, nhìn từ bên ngoài thì đúng là cỏ Tẩy Tủy. Cậu bấm lá cây một chút, hít một hơi rồi cho vào trong miệng.

Lá có vị cay đắng, cùng với đó là cảm giác như bị thiêu đốt, đầu lưỡi nhanh chóng cảm thấy ngứa ran.

Gương mặt Bạch Hiểu Vũ vui vẻ, đúng là cỏ Tẩy Tủy.

Cỏ Tẩy Tủy là thảo dược chủ yếu bổ sung cho đan Tẩy Tủy, mà đan Tẩy Tủy lại có tác dụng thay gân đổi cốt.

Nếu có một viên, cơ thể nhỏ bé với thể chất cấp F của nguyên chủ được cứu rồi.

Từ nhỏ tới lớn nguyên chủ dùng rất nhiều thuốc, cho dù như vậy cả thể chất và tinh thần lực vẫn là cấp F.

Tìm đại một đứa nhỏ nào đó ở Tinh Tế cũng có thể chất hơn hẳn cậu.

Thảo nào bé trợ lý không yên lòng để một mình cậu ra ngoài, nhất định phải đi cùng.

Cậu sống hai đời cũng chưa từng nghĩ tới chuyện được một đứa nhỏ bảo vệ như bây giờ.

Dư Tây thấy Bạch Hiểu Vũ có hứng thú với một gốc cây nhỏ kỳ quái, cậu ấy cũng đi theo, ngồi xổm xuống, vươn tay sờ lá cây nhỏ dài kia: “Bạch Dục sư, chẳng lẽ loại cỏ này là báu vật?”

Bạch Hiểu Vũ gật đầu: “Đây là cỏ Tẩy Tủy, có thể luyện chế đan được..."

Cậu nghĩ người Tinh Tế bình thường đều dùng thuốc thì đổi cách nói: “Đây là một loại thuốc có thể giúp cơ thể khỏe mạnh hơn, nâng cao tư chất.”

Đôi mắt Dư Tây lập tức sáng lên: “Vậy chúng ta nhanh nhanh hái thảo dược này đi.”

Bạch Hiểu Vũ lấy công cụ ra, Dư Tây nhận lấy: “Bạch Dục sư, việc này để em làm.”

Cậu ấy không dám nói với thể chất của Bạch Hiểu Vũ thì cậu cần duy trì thể lực, nếu không đi một lúc là bắt đầu thở hồng hộc.

Nói xong, Dư Tây như sợ cậu giành việc với mình, động tác lưu loát đào cả gốc cỏ Tẩy Tủy lên.

Bạch Hiểu Vũ nhìn động tác hái thuốc thuần thục của bé trợ lý, đúng là thường xuyên đi đào thảo dược.

Hai tay Dư Tây nâng gốc thảo dược mới đào được tới trước mặt Bạch Hiểu Vũ: “Bạch Dục sư, anh nhìn xem thế này được không?”

Bạch Hiểu Vũ gật đầu: “Tốt lắm.”

Lần nào cậu ấy nói chuyện với cậu cũng quá lễ phép, cậu cười nói: “Tiểu Tây, sau này chúng ta thường xuyên ở chung với nhau, cậu không cần cẩn thận như vậy, sau này cậu có thể gọi tôi là anh Bạch, anh Hiểu hoặc là anh Vũ.”

Ở tận thế, những đội mà cậu gia nhập có không ít thiếu niên tầm tuổi như Dư Tây, họ đều gọi cậu như vậy. Đáng tiếc, tận thế tàn khốc, chôn vùi không ít thanh niên hòa hoa phong nhã.

Dư Tây được yêu quý mà kinh ngạc: “Vậy em gọi anh là anh Bạch. Anh Bạch, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Bạch Hiểu Vũ gãi đầu một chút, cười đáp: “Bình thường cậu hay đi những chỗ nào, hay là dẫn tôi đi xem thử?”

“Vâng, nhưng những chỗ em hay đi cơ bản không có thảo dược gì cả, cái gì có thể hái được đều đã bị hái sạch. Ngoại trừ em ra, người dân ở đấy cũng thường xuyên vào rừng hái thuốc.”

Hóa ra nơi này được xây dựng lại sau chiến tranh, rừng rậm ở đây trước kia không bị tác động tới, được bảo tồn rất tốt, cũng trở thành chỗ cho dân chúng xung quanh hái thuốc, cải thiện cuộc sống.

Dư Tây đưa cho Bạch Hiểu Vũ một bản tài liệu về thảo dược do bộ phận thuốc của Chính phủ phát hành, cậu xem nhanh một lần, phát hiện trong đó có không ít thảo dược quen thuộc, nhưng tên của nó không giống như ở tận thế. Bên trên còn được niêm yết giá, yêu cầu thu gom, phương pháp trữ, v…v…

Sau khi người dân thu gom xong có thể đổi điểm tín dụng qua đường bưu điện hoặc trực tiếp nhận ở các điểm phân phối thuốc.

Dư Tây phấn khích bày tỏ trước khi cậu ấy làm trợ lý cho Bạch Hiểu Vũ, mỗi ngày đi hái thuốc kiếm được kha khá.

Cả hai vừa đi vừa nghỉ, Bạch Hiểu Vũ phát hiện có rất nhiều loại thảo dược cậu đã quen thuộc trước kia, những thảo dược này nếu không phải không đạt tiêu chuẩn thu gom thì là không nằm trong danh sách ghi chép thảo dược công khai, bị giữ lại. ( truyện trên app T•Y•T )

Tới khi thể lực của Bạch Hiểu Vũ không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, thu hoạch lần này của họ cũng khá ổn.

Họ thu nhặt được mấy chục gốc thảo dược, trong đó có tất cả ba loại thảo dược trước tận thế tương đối thưa thớt, bao gồm cả cỏ Tẩy Tủy.

Mặc dù ba loại này chỉ vỏn vẹn mỗi loại một gốc, nhưng như vậy cũng đã tốt hơn trước khi tận thế rất nhiều rồi.

Cậu nhìn lại danh sách thảo dược chính thức được công bố, có không ít thảo dược hiếm thấy được niêm yết giá cao, xem ra các chủng loại thảo dược ở thế giới này tương đối phương phú, hình như hoàn cảnh còn tốt hơn lúc khôi phục linh khí sau tận thế.

Đợi khi nào về cậu kiểm tra hiệu quả của thảo dược, nếu hiệu quả vẫn giống như thế giới cũ, vậy đây chính là thiên đường của phu đan sư như cậu. Mặc dù nơi này không có đan, nhưng lại có thuốc. Hơn nữa tiền thân của phu đan sư là gì, là luyện đan sư.

Trước kia vì các loại thảo dược biến mất cũng như vấn đề về dược tính nên cậu chưa từng luyện đan. Nhưng ở đây, có lẽ cậu có thể lần nữa thực hiện giấc mơ của tổ tiên nhà họ Bạch.

Khi cả hai dọn dẹp chuẩn bị quay về, đột nhiên lỗ tai Dư Tây dựng thẳng lên, cả người cậu ấy đều trong trạng thái cảnh giác, đồng thời bước bước lớn chặn ngay phía trước Bạch Hiểu Vũ.

Bạch Hiểu Vũ nhíu mày nhìn về phía trước, tận thế luyện cho cơ thể cậu lập tức chuyển qua trạng thái chuẩn bị chiến đấu khi cảm thấy nguy hiểm, cậu cầm súng năng lượng từ trong tay Dư Tây, vươn tay muốn kéo bé trợ lý ra sau lưng.

Kết quả, cậu ra sức kéo, nhưng cậu ấy chẳng hề động.

Dư Tây không quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Anh Bạch, lát nữa anh đứng xa ra một chút. Nó đến rồi!”

Bạch Hiểu Vũ nhìn thấy từ đằng xa có một con linh cẩu cao bằng người, hung dữ xông tới, cậu giơ súng năng lượng lên, nổ súng vào linh cẩu.

Linh cẩu né được hết mấy phát súng liên tục.

Tốc độ nhanh khủng khiếp!

Con vật này còn ghê gớm hơn cả động vật biến dị cao cấp ở giai đoạn sau của tận thế.

Nếu là cơ thể lúc đầu thì Bạch Hiểu Vũ không sợ, nhưng cái thân thể nhỏ nhắn bây giờ, e rằng ngay cả chạy trốn cậu cũng không chạy nổi. Nếu có một mình cậu thì thôi, giờ còn có thể Dư Tây nữa.

Bạch Hiểu Vũ hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói với bé trợ lý: “Tiểu Tây, cậu quay về gọi người, tôi hỗ trợ cậu rời đi.”

Cậu vừa nói xong, Dư Tây đang chắn trước mặt cậu đột nhiên gào lên một tiếng rồi lao ra.

Bạch Hiểu Vũ: “Tiểu Tây!”

Một giây sau, Bạch Hiểu Vũ không còn bình tĩnh được nữa.

Dư Tây chạy được nửa đường, Bạch Hiểu Vũ nghe thấy tiếng xương cốt kéo duỗi ra, sau đó, cậu tận mắt nhìn thấy bé trợ lý nhà mình bỗng nhiên biến thành một con sói trắng lớn, xông tới táp vào cổ linh cẩu.

Sói trắng trông chỉ cao tới ngực cậu, hình thể của nó nhỏ hơn một chút so với linh cẩu có chiều cao tương đương với đàn ông trưởng thành.

Hai con thú dữ tức thì lao vào cắn xé nhau, bởi vì hình thể có sự chênh lệch quá lớn, từ ngoài nhìn vào giống như thiếu niên mười hai, mười ba tuổi đang đánh nhau với người trưởng thành vậy.

Bạch Hiểu Vũ hoảng hốt, cậu cầm súng năng lượng, tập trung cao độ, nhìn chằm chằm cuộc chiến.

Cậu nhanh chóng phát hiện hình thể Dư Tây nhỏ nhưng lại vô cùng linh hoạt, hơn nữa còn có tính cách liều mạng hoàn toàn tương phản với tính cách thẹn thùng thường ngày khiến linh cẩu có hình thể lớn hơn chịu khá nhiều thiệt thòi.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cuộc chiến giữa các thú nhân ở thế giới này.

Không sai, linh cẩu phía đối diện cũng là thú nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play