11
“Phu nhân! Sao mặt cô đỏ quá vậy?!”
Tiếng thét sắc bén của bà Vương khiến tôi giật bắn mình.
Bà vội vàng chạy tới, áp mu bàn tay lên trán và má tôi.
“Cô đang sốt mà không biết sao?”
“Trời đất ơi! Sao cô lại ăn mặc phong phanh thế này mà ngồi đây?!”
“Tôi không sao…”
Tôi xua tay, khoác lên chiếc áo lông vũ dày bà Vương đưa, rồi đứng dậy.
Nhưng chưa đi được mấy bước, cả người tôi đã không còn chút sức lực, rồi ngất đi.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, tôi cố gắng dặn dò bà Vương:
“Đừng gọi xe cấp cứu, lặng lẽ đưa tôi đến bệnh viện.”
Việc ký kết hợp đồng giữa Giang thị và Hải Thắng Quốc Tế chỉ còn vài ngày nữa.
Tôi không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến tiến trình của họ.
…
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã ở trong bệnh viện.
Tiếng nức nở vang lên từ bên phải.
Tôi quay đầu nhìn, là bà Vương.
Bên cạnh bà còn có một người đàn ông xa lạ, nhưng đôi mắt lại có vài nét giống bà.
Chắc hẳn là người con trai mà bà hay nhắc đến, Vương Tán – sinh viên đại học.
“Mẹ, đừng khóc nữa. Cô ấy tỉnh rồi.”
Thấy tôi tỉnh dậy, Vương Tán lập tức ra ngoài.
Bà Vương kích động nắm lấy tay tôi:
“Phu nhân, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi! Tôi gọi điện cho tiên sinh nhưng không liên lạc được, bác sĩ Liêu cũng nói không thể qua, cô lại không cho tôi gọi xe cấp cứu, nên tôi chỉ có thể nhờ con trai lái xe đưa cô đến bệnh viện.”
“Cảm ơn bà, bà Vương. Bà làm rất đúng, tôi lại làm phiền bà rồi.”
Tôi siết chặt tay bà, thật lòng biết ơn.
“Đúng rồi, phu nhân, có tin vui này cho cô đây!”
Bà Vương bỗng nở nụ cười rạng rỡ, dường như người vừa khóc không phải là bà.
“Cô có thai rồi!”
Tôi như bị sét đánh ngang tai.
Mất vài giây, tôi mới phản ứng lại:
“Tôi có thai?”
“Tôi có thai rồi!”
Ánh mắt tôi dừng lại trên bụng mình, nơi đó có một sinh linh bé nhỏ đang dần lớn lên từng ngày.
Tôi run rẩy, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng.
Bảo bối của mẹ, con trở về thật đúng lúc.
“Bà Vương, bà có gọi cho Giang Hành Châu chưa?”
Bà lắc đầu, giọng nghiêm trọng:
“Điện thoại của tiên sinh không liên lạc được.”
12
Niềm vui của tôi chưa kéo dài được bao lâu thì đã nhận được cuộc gọi từ giám đốc PR của Giang thị.
Chuyện tôi nhập viện cuối cùng vẫn bị lộ ra ngoài.
Hơn nữa, còn trở thành tin nóng trên trang nhất Bắc Thành – theo một cách vô cùng khó coi.
【Sốc! Phu nhân chủ tịch Giang thị ngất xỉu vì hoan lạc với đàn ông lạ tại nhà riêng, được bí mật đưa vào bệnh viện điều trị.】
“Phu nhân, hợp đồng với Hải Thắng Quốc Tế sắp ký kết. Trước khi chúng tôi tìm ra phương án giải quyết, mong cô đừng có bất kỳ phản hồi nào. Xin hãy tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của chúng tôi.”
“Được, tôi hiểu rồi.”
Cúp điện thoại, tôi mở danh sách tin nhắn.
Không có một tin nào từ Giang Hành Châu.
Nỗi thất vọng len lỏi trong lòng tôi.
Nhưng vì đứa con trong bụng, tôi vẫn cố gắng giữ vững tinh thần.
Do từng sảy thai vài năm trước, lần này tôi cẩn thận hơn bao giờ hết.
Bác sĩ liên tục trấn an rằng thuốc đang dùng hoàn toàn không có vấn đề gì, tôi mới yên tâm phần nào.
Khi Giang Hành Châu đến, tôi đang cắn một miếng táo.
“Sao lại thế này? Sao lại ngất nữa?”
Câu đầu tiên của anh ấy là lo lắng, chứ không phải chất vấn.
Trái tim tôi như được thả lỏng.
Anh vội bước đến, đặt tay lên trán tôi, rồi quay đầu quát bác sĩ đứng phía sau:
“Sao vẫn còn sốt? Thuốc hạ sốt đâu?!”
“Bây giờ có rất ít thuốc hạ sốt an toàn cho thể trạng của Giang phu nhân.”
Bác sĩ lộ vẻ khó xử.
“Dù vẫn có thuốc dành cho phụ nữ mang thai, nhưng thể chất của phu nhân không tốt, chúng tôi lo lắng rằng…”
“Phụ nữ mang thai?”
Bác sĩ còn chưa nói hết, Giang Hành Châu đã ngắt lời.
Anh quay sang nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ mông lung.
Tôi gật đầu, nghĩ rằng anh sẽ vui mừng như tôi.
Bảy năm trước, vì một tai nạn, tôi và Giang Hành Châu đã mất đi đứa con đầu tiên.
Bác sĩ chẩn đoán, với thể trạng của tôi, sau này rất khó mang thai lại.
Tôi không tin.
Giang Hành Châu cũng không tin.
Ngay cả thầy tướng số ở chùa Thanh Lương cũng nói rằng tôi và anh kiếp này định sẵn không có con.
Nhưng chúng tôi không tin vào số mệnh.
Liêu Tuyết chính là bác sĩ mà Giang Hành Châu bỏ số tiền lớn mời về, chuyên điều trị cho tôi.
Chúng tôi đã chờ đợi đứa bé này suốt bảy năm.