Người xưa có tục ăn mì trường thọ, mà một kẻ ngũ âm bất toàn, chẳng giỏi gì ngoài chuyện ăn như ta, thì thứ duy nhất ta làm được chính là nấu ăn. Đó cũng là kỹ năng rèn luyện được khi ta sống một mình ở thời hiện đại.
Vội vã chuẩn bị mất nửa canh giờ, ta bưng một bát mì nóng hổi trở lại.
Ngượng ngập cười mở miệng: "Thần thiếp tự biết tài hèn sức mọn, chỉ có thể dâng lên một bát mì trường thọ cho Vương gia, mong Vương gia đừng chê trách, lễ tuy mọn nhưng tình thâm.”
Trọng Dạ Lan dường như rất ngạc nhiên, đến mức không giữ nổi vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, có lẽ không ngờ ta lại mang ra một món quà sinh thần đơn giản đến thế.
Cuối cùng, hắn vẫn cầm lấy, ăn một miếng, rồi nhìn ta nói: "Vương phi có lòng."
Chỉ cần qua được là tốt, trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy Vương phi học được tài nghệ nấu ăn này từ khi nào? Trẫm nghe nói, nữ nhi của Hoa tể tướng chưa từng đụng tay vào bếp núc." Trọng Khê Ngọ lại mở miệng hỏi, giọng điệu mang theo chút khiêu khích.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play