Trọng Dạ Lan cảm thấy bản thân không xứng đáng là lang quân của Hoa Thiển, cảm giác này đã tồn tại từ sau khi thành hôn, nhưng hắn lại không thể thốt nên lời.
Vậy nên, kể từ sau hôn lễ, hắn chỉ có thể tự dối lòng, trốn vào hoàng cung và thư phòng của mình, giả vờ bận rộn không thể rời tay.
Thế nhưng, luôn có người nhắc đến Hoa Thiển trước mặt hắn, chẳng hạn như lúc này, hắn vừa bước đến cửa cung thì chạm mặt Trọng Khê Ngọ trong bộ thường phục.
"Hoàng huynh, Vương phi của huynh nay càng lúc càng thông minh đấy," Trọng Khê Ngọ lên tiếng, nụ cười như giễu cợt nhưng lại không thiếu phần thoải mái.
Trọng Dạ Lan nhíu mày, ánh mắt rơi vào bộ thường phục của Trọng Khê Ngọ, lạnh giọng hỏi: "Hoàng thượng lại vi hành rồi sao? Vừa rồi còn nghe mẫu hậu hỏi đến người."
"Nếu trẫm không cải trang ra ngoài, làm sao có thể chứng kiến cảnh tượng thú vị thế này?"
Trọng Khê Ngọ không chút lúng túng dù bị bắt gặp lén rời cung, ngược lại còn thản nhiên thừa nhận. Thấy ánh mắt càng nhíu sâu của Trọng Dạ Lan, hắn cười mà không nói, nghiêng đầu ra hiệu cho Lâm Giang bước lên trình bày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT