Nghe anh nói như thế, Phó Trân không khỏi liếc nhìn anh một cái, thấy anh cao ráo, mặt mày sáng sủa, nụ cười tỏa nắng và ấm áp, không giống với những người dân quê khác. Anh không có bộ dạng ngu ngốc và sợ hãi rụt rè, nhất là khi anh nói chuyện nghe không tục. Anh không nói gì nhiều suốt chặng đường, nhưng mỗi một câu anh nói đều có ích, lại còn dễ nghe hơn những người có học nói chuyện.
Mạc Như cười nói: “Hóa ra là như vậy.”
Cửa hàng bách hóa ở huyện đương nhiên là có khí thế hơn ở dưới quê, mặt tiền cũng to gấp ba lần, nhưng không phải là nhà lầu, toàn bộ đều là nhà mái bằng rộng rãi.
Bọn họ đi theo Phó Trân vòng qua khu vực tiêu thụ đến phía sau khu làm việc, khu làm việc rất nhỏ nối liền với nhà kho, dọc đường mọi người đều quen biết cô ấy, còn chào hỏi cô ấy và không ai chặn đường bọn họ.
Còn một bên của khu làm việc liên thông với khu tiêu thụ, có thể đi thẳng qua. Mạc Như và Chu Minh Dũ không đi vào khu làm việc, để Phó Trân tự mình đi tìm người, bọn họ ở bên này nhìn, vừa có thể ngắm nhìn hàng hóa và nếu Phó Trân có gọi thì bọn họ cũng có thể nhìn thấy.
Đi đến khu vực bán hàng, Mạc Như ngước nhìn phát hiện bên trong rất rộng rãi, tổng cộng được chia làm ba khu vực: Ăn, mặc và dùng. Có một số khách đang xếp hàng không biết mua gì trước quầy hàng.
Ở đằng trước là một ít thức ăn, điểm tâm, kẹo, dầu muối tương giấm, tép khô, rong biển loại nào cũng có, chúng được đựng trong cái thùng lớn màu trắng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play