Cô tìm Chu Minh Dũ nói suy nghĩ của mình nói cho anh biết: "Út Năm, chúng ta không thể mặc kệ chuyện nhà ăn lớn, nếu bác đội trưởng mặc kệ Trương Căn Phát thoải mái thì không được đâu. Đến lúc đó, nếu Trương Căn Phát làm căng vậy thì xong đời rồi.”
Tuy rằng cô biết không có khả năng thay đổi đại cục, thậm chí có chút không muốn trực tiếp nhúng tay vào những điều này, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì trốn tránh cũng không phải là biện pháp. Thay vì trốn tránh, không bằng cẩn thận suy nghĩ cách ứng phó, không thể giải quyết nhưng có thể né tránh, làm thế nào để nghênh đón trận mưa bão này với tổn thất nhỏ nhất.
Mấy ngày nay Chu Minh Dũ cũng một mực suy nghĩ về chuyện này, nghe cô nói xong, anh liền nói. "Đi thôi, chúng ta về nhà nói với các bác về chuyện ở Cổ Gia Câu.”
Cô lấy nước cho Chu Minh Dũ rửa tay chân, hai người về nhà, các ông vẫn còn ở trong sân nhỏ uống rượu hút thuốc nói chuyện phiếm.
Chu Minh Dũ cầm một cái ghế nhỏ đi qua ngồi xuống, uống một ngụm nước: "Bác đội trưởng, cháu có tình huống muốn báo cáo với các bác.”
Chu Thành Chí nhìn anh, cười nói: "Được rồi, có chuyện gì, cháu báo cáo bác nghe một chút.”
Bọn họ đều cho rằng Chu Minh Dũ nói những lời trẻ con cho nên không coi trọng lắm.
Chu Minh Dũ: "Trên đường cháu và Sỏa Ni đi qua rất nhiều thôn, có thôn tên là Cổ Gia Câu đã mở nhà ăn lớn.” Sau đó, anh nói với tất cả mọi người về những gì anh đã thấy và nghe.
Khi anh nói đội tìm kiếm lương thực đều đến từng nhà lục soát lương thực, còn ra tay đánh những người dám cất giấu lương thực đến đầy thương tích, thậm chí có người sợ tới mức ném lương thực cất giấu xuống mương... Khi nghe tất cả những điều này, họ cảm thấy không thể tin được.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT