Nếu thực sự lợi hại thì ít nhất cũng đại loại là đội trưởng, đại đội trưởng hay đội trưởng dân binh ở trong thôn, nếu là những người đó thì cũng chẳng cần phải tốn sức làm gì.
Chu Minh Dũ nhìn rõ điểm này nên mới dám một mình giao đấu với Tần Quế Hào.
Tần Quế Hào cởi áo ra, để lộ cánh tay rắn chắc và bộ n.g.ự.c nở nang, đ.ấ.m đấm như con tinh tinh: “Thằng nhãi! Đợi mà khóc đi!”
Hắn lao tới với một quả đ.ấ.m thép to bằng cái cối giã tỏi, hắn định đ.ấ.m một đ.ấ.m làm cho Chu Minh Dũ gục xuống.
Mặc dù Chu Minh Dũ thấy hắn ta có sức lực mạnh, nhưng hành động vụng về của hắn đâu đâu cũng là kẽ hở, hoàn toàn không có hứng thú đánh nhau chút nào.
Khi cơn gió nắm đ.ấ.m quét qua, anh ngồi xổm nghiêng đầu né tránh với tốc độ rất nhanh, sau đó nhanh chóng khèo chân phải của Tần Quế Hào, dùng vai chọi mạnh dưới nách hắn. Ngay sau đó “bụp” một cái, Tần Quế Hào bị đánh ngã sóng xoài dưới đất, được đà Chu Minh Dũ bật dậy vặn cổ tay Tần Quế Hào, cánh tay phải siết cổ họng hắn làm hắn không tài nào nhúc nhích được.
“Đau đau đau!” Tần Quế Hào đau đớn kêu la như lợn bị chọc tiết.
Đầu gối Chu Minh Dũ húc vào sườn của hắn, dùng lực mạnh hơn tý nữa là có thể sẽ làm xương sườn của hắn gãy kêu răng rắc: “Chịu thua chưa?"
Tần Quế Hào đau đến mức khuôn mặt đen cũng trắng bệch rồi: “Thua! Chịu thua rồi! Đội trưởng! Đội trưởng! Chịu thua rồi!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT