Chu Minh Quốc thò lại gần lặng lẽ bốc mỗi đội vài hạt về nếm thử, con mẹ nó, kém xa so với bọn họ. Mấy người kia cắn vào cũng tính là phơi khô, nhưng cũng không nghe thấy âm thanh giòn rụm.
Hơn nữa, thứ bọn họ giao đều là hạt căn tròn no đủ, thứ mấy người kia giao bẹp dúm vừa thấy là biết đồ bỏ đi.
Chu Minh Dũ nghe xong cũng qua đi nhìn xem, lập tức thấy tên nhân viên thu mua tên Tôn Kiến Thiết kia đứng ở nơi đó vênh mặt hất hàm, sai khiến chỉ huy nhân viên cân đo và người đưa lương thực, bảo cho bọn họ phải làm thế này thế kia.
Ở cái thời đại trồng lương thực thiếu hụt nghiêm trọng như thế này mà tên Tôn Kiến Thiết kia lại có thể ăn đến mức cái bụng phình to, nếu như để Trương Căn Phát nhìn thấy, ước chừng sẽ hâm mộ c.h.ế.t được.
Lúc này lại có thêm một người nộp thuế lương thực “Không đủ tiêu chuẩn”, thời điểm giao qua bị Tôn Kiến Thiết ngăn đón, hắn ta vươn mấy ngón tay béo núc bốc mấy hạt lúa nếm thử một chút, phi một tiếng, “Không khô, trở về phơi tiếp!”
Người đội trưởng kia vừa nghe thấy lập tức nóng nảy, “Bọn tôi phơi đến mức giòn rụm, làm sao có thể không khô được?” Ông ta tự hốt một nắm lên nhai, giòn tan.
Tôn Kiến Thiết cười lạnh, "Tôi nói ông nghe này, ông là nhân viên thu mua à? Hay ông là người quyết định?” Hắn duỗi tay ra bốc mấy hạt lúa mì đưa cho người đội trưởng kia, "Ông nếm thử.”
Đội trưởng cầm một hạt bỏ vào trong miệng, quả nhiên không giòn, vẻ mặt ông đầy nghi hoặc.
Tôn Kiến Thiết lại làm ra vẻ như ngại tay mình bị dơ, nhanh chóng phủi phủi, đắc ý nói: "Tôi nói đúng chứ, đi phơi đi!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play