Đây có phải là cảm giác bị gia đình kiểm soát mà bạn cô hay nói đến không? Kể từ khi cha cô đưa Cố Dao Cầm về, mẹ cô giành được quyền lực tại tập đoàn Cố Thị liền coi cha như không khí. Sau đó, bà chỉ tập trung vào công việc, việc ăn uống sinh hoạt của cô đều giao cho quản gia và người hầu.
Bà chỉ hỏi thăm tình hình mỗi ngày, cho đến khi cô lớn hơn thì bà bắt đầu dẫn cô theo, bồi dưỡng làm người thừa kế. Còn cha cô, hoặc là đưa Cố Dao Cầm ra ngoài mỗi khi về nhà, hoặc là cắm đầu trong phòng thí nghiệm, hai cha con hầu như không nói chuyện với nhau.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được thứ cảm giác này. Nó không phải kiểu giáo huấn “đừng làm mấy chuyện không ra dáng người thừa kế nhà họ Cố” của mẹ, mà giống như lời bạn cô từng kể về người anh trai thích lo chuyện bao đồng.
Cố Lan Tranh và nhóm của cô vừa dùng xong bữa sáng thì Liễu Giang dẫn hai học sinh trung học đến.
“Thật xin lỗi, tôi không kịp phát hiện.”
Liễu Giang nhìn Cố Lan Tranh vẫn bình an vô sự, thở phào nhẹ nhõm và cúi đầu áy náy:
“Còn khiến cô phải mạo hiểm cứu người, thật sự xin lỗi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT