Cố Di Thiên khựng lại, bối rối.
Không để ông ta kịp phản ứng, Cố Lan Tranh nói tiếp, giọng điệu sắc lạnh: “Lúc đầu tôi còn chưa chắc, nhưng giờ thì rõ rồi. Ông là sản phẩm thất bại bị bọn họ vứt bỏ. Ông thật sự còn nhớ được gì sao?”
Khuôn mặt Cố Di Thiên tái nhợt. Khi ông ta cố gắng hồi tưởng như lời cô nói, ánh mắt ông ta trở nên hoảng loạn. Toàn thân ông ta run rẩy, không nói được lời nào, chỉ biết nhìn cô đầy van xin.
“Cố Dao Cầm từng bị tôi bắn hai phát. Nếu chậm, có lẽ giờ còn đang dưỡng thương. Nếu nhanh, có khi đã sống sót rồi.” Cố Lan Tranh nhìn vẻ mặt thất thần của ông ta, nụ cười rạng rỡ nhưng đầy ác ý. Cô giơ khẩu súng lên, nhắm thẳng vào tim ông ta và bóp cò.
Tiếng súng vang lên. Đối diện ánh mắt ngỡ ngàng của ông ta, cô nhếch môi, lắc lắc khẩu súng trong tay, nhẹ giọng nói: “Cố Di Thiên, sao trông ông lại ngạc nhiên thế? Đừng nói với tôi là ông vẫn nghĩ mình là con người. Ông không nhận ra sao? Tim ông đã không còn là điểm yếu nữa rồi. Ngay cả khi cơ thể vẫn còn giữ hình dạng con người, một kẻ có trái tim không đập mà vẫn nói chuyện thì tôi chưa từng thấy bao giờ.”
Cố Di Thiên cứng đờ, như thể lần đầu nhận ra điều bất thường trong cơ thể mình.
Nhưng Cố Lan Tranh không để ông ta có thêm thời gian. Cô đứng dậy, khẩu súng chĩa thẳng vào đầu ông ta và bóp cò một lần nữa. Lạnh lùng, cô buông một câu: “Kẻ đã chết thì nên ở chỗ của kẻ chết. Nhất là một kẻ vô dụng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT