“Còn ở con người, dữ liệu tiềm năng thu được lớn hơn nhiều. Dùng cơ thể con người làm thí nghiệm, hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn so với động vật.” Cố Lan Tranh thay ông ta nói nốt phần còn dang dở, khóe môi cong lên nụ cười đầy ác ý. “Tôi nói không sai chứ? Chính vì vậy mà Trần Minh Hi mới là người tích cực ủng hộ việc dùng con người làm vật thí nghiệm, đúng không? Và vì đoán được ông sẽ phản đối điều này, bọn họ mới lợi dụng lúc ông đưa Cố Dao Cầm về nhà, thúc đẩy việc thông qua đề xuất sử dụng cơ thể người.”
“Trước đây tôi từng thắc mắc, tại sao Trần Minh Hi lại chọn ở bên ông. Nhưng giờ thì tôi đoán được rồi.” Cô dùng khẩu súng trong tay chạm nhẹ vào người Cố Di Thiên, nụ cười mang đầy ý châm biếm và ác ý rõ ràng đến mức khiến ông ta không khỏi run rẩy.
“Trần Minh Hi là kiểu người sẵn sàng hy sinh đạo đức vì nghiên cứu, làm sao giống một kẻ si tình ngây thơ, yêu đương đến mức sinh con vì ông chứ?” Cố Lan Tranh chống cằm, quan sát kỹ Cố Di Thiên, giọng nói đều đều, không che giấu sự mỉa mai. “Ban đầu tôi còn không hiểu, nhưng giờ tôi đã hiểu. Nếu bà ta là loại người đặt nghiên cứu lên trên tất cả, thì lý do chọn ông chỉ có thể là vì ông có giá trị lợi dụng.”
Cố Di Thiên im lặng. Ông ta muốn phản bác, nhưng từ cái ngày Trần Minh Hi quay lưng lại với ông ta và buộc ông ta mang theo Cố Dao Cầm, ông ta đã mơ hồ đoán được điều gì đó. Khi ông ta trở về viện nghiên cứu và phát hiện bọn họ bắt đầu sử dụng cơ thể con người làm vật thí nghiệm, những nghi ngờ trong lòng ông càng thêm rõ rệt. Chỉ là...
Ông ta không dám, hoặc không muốn nghĩ quá xấu về Trần Minh Hi. Ông ta cũng không muốn thừa nhận rằng người phụ nữ mà ông ta từng hy sinh nhiều như vậy lại có mục đích hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của mình.
“Chắc hẳn Trần Minh Hi đã sớm phát hiện ra khái niệm tiềm năng. Có lẽ bà ta đã bí mật kiểm tra tiềm năng của tất cả mọi người trong viện nghiên cứu,” Cố Lan Tranh chậm rãi nói, ánh mắt không rời khỏi Cố Di Thiên, quan sát kỹ từng phản ứng của ông ta khi nghe cô nói. “Bà ta chọn ông, hẳn là vì chỉ số tiềm năng của ông rất cao, đúng không?”
Khuôn mặt Cố Di Thiên tái xanh, môi mấp máy, nhưng không nói nên lời. Những lời đầy ác ý mà cô nói ra khiến lòng ông ta rung động, bởi vì chúng không chỉ có lý mà còn phản ánh sự thật ông ta luôn cố tình lảng tránh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT