Cố Lan Tranh gật đầu. Tạ Hoài Du đứng dậy, cầm chiếc nhẫn và bắt đầu bước từng bước ra xa. Cứ đi một đoạn, anh lại dừng lại để cô thử kích hoạt tinh thần lực.
Khi Tạ Hoài Du đi đến khoảng cách chừng 10 mét, Cố Lan Tranh vẫn cảm nhận được sự tồn tại của không gian, nhưng việc kích hoạt trở nên cực kỳ khó khăn. Nhận ra đây chính là giới hạn, cô lắc đầu với anh.
Tạ Hoài Du bước trở lại, chìa tay ra. Chiếc nhẫn nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Cố Lan Tranh cầm lấy chiếc nhẫn, do dự trong giây lát rồi luồn nó vào dây chuyền. Cô đeo sợi dây chuyền trở lại cổ, để chiếc nhẫn áp sát da thịt, giấu kỹ bên trong lớp áo.
“Đúng là em Lan Tranh có khác! Tôi biết mà, không thể nào rời xa em Lan Tranh được!” Hạ Thần Phong sáng mắt lên, giọng vui vẻ: “Bây giờ tôi không thể sống thiếu đồ ăn vặt từ không gian của cô, cũng chẳng thể rời xa cơm của anh Tạ được. Vậy thì từ giờ, tôi cứ sống cùng mọi người luôn đi!”
Minh Sầm kinh ngạc nhìn Hạ Thần Phong, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Chưa kịp mở lời, đã nghe Hạ Thần Phong vỗ trán, hớn hở nói tiếp:
“À đúng rồi! Trong tận thế, các dị năng giả thường sống chung một đội mà. Vậy là sau này chúng ta sẽ không bao giờ phải chia cắt!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT