“Cô đã sớm đoán ra chuyện tôi sống lại, đúng không?” Tạ Hoài Du vén những sợi tóc bết trên gò má cô, hỏi nhẹ nhàng.
“Ừ.” Cố Lan Tranh chớp mắt, nhìn thẳng vào anh, khẳng định chắc nịch: “Anh đã nhận ra.”
“Trước đây, tôi chỉ nghi ngờ. Vì một số chuyện, cô không tỏ ra ngạc nhiên, như khi nhắc đến xác sống có dị năng hay cơn mưa. Cô không hỏi gì nhiều, cũng không bất ngờ.” Tạ Hoài Du nói khẽ, “Sáng nay, tôi mới chắc chắn. Vì khi tôi nhắc đến thực vật biến dị, ánh mắt cô không hề lộ vẻ ngạc nhiên, mà chỉ bình tĩnh và thông suốt, như đã biết trước điều đó từ lâu.”
Anh dừng lại, rồi nở nụ cười dịu dàng: “Nhưng tôi không ngờ cô lại sẵn lòng nói ra. Tôi rất vui, Tranh Tranh.”
Cố Lan Tranh mỉm cười nhẹ, khẽ đáp: “Vì tôi tin tưởng các anh.” Dừng lại một chút, cô nhìn vào mắt anh rồi nói tiếp: “Tôi tin tưởng anh, Tạ Hoài Du.”
Trong mắt Tạ Hoài Du hiện lên ánh sáng lấp lánh. Anh mỉm cười: “Ừ, tôi rất vui vì em tin tưởng tôi.”
Đúng lúc này, cửa phòng của Lục Chấn trên tầng ba mở ra. Anh ta bước ra, nhìn thấy hai người liền nói ngay: “Có một chiếc xe vừa vào biệt thự của Tống Diệu Sâm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT