Cô giơ tay, xoay nhẹ cánh tay để cho anh thấy mình vẫn ổn, mỉm cười nói: “Với dị năng chữa lành, tôi không dễ gục ngã đâu.”
Nói đến đây, cô dừng lại, đưa tay chạm vào vết thương vừa bị đâm xuyên qua. Gương mặt thoáng hiện vẻ đau đớn, nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ bình thản: “Nhưng mà, cũng đau thật đấy. Có lẽ chúng ta đều cần mạnh mẽ hơn nữa.”
“Ừ.” Tạ Hoài Du đáp, giọng trầm ổn, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.
“Em Lan Tranh,… Tôi đói quá…”
Hạ Thần Phong lảo đảo bước tới, giọng rên rỉ. Dị năng của Cố Lan Tranh có hạn, cô chỉ có thể chữa các vết thương chí mạng cho mọi người. Những vết thương nhỏ còn lại cần thời gian hồi phục tự nhiên.
Vì thế, Hạ Thần Phong vẫn còn yếu, bước đi loạng choạng, hai cánh tay buông thõng, dáng đi giống hệt một xác sống trong những ngày đầu tận thế.
“Tôi đói… Có gì ăn không…” Anh ta run rẩy chìa tay về phía Cố Lan Tranh. Minh Sầm và những người khác, sau khi hồi phục được chút sức lực, cũng lần lượt theo sau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play