Sau khi xử lý lũ xác sống, Cố Lan Tranh cất xe vào không gian. Nhóm Tạ Hoài Du cẩn thận tiến vào bên trong.
Khi đi ngang quầy lễ tân, Hạ Thần Phong liếc nhìn những chiếc hộp, nhận ra đó là hộp đựng hàng hóa. Anh không nhịn được lẩm bẩm: “Ở cái chỗ hoang vu này, làm sao mà người giao hàng tìm được?”
Quý Hạ cũng tò mò nhìn qua nhưng nhanh chóng rụt lại, lắc lắc hai lớp găng tay dày trên tay. Sau khi biết chất lỏng của xác sống cũng độc, anh ta đã lục tung không gian của Cố Lan Tranh để tìm găng tay bảo hộ. Chỉ có găng tay rửa bát, nhưng vì sợ chúng không đủ bền, anh ta đành mặc thêm một đôi găng tay len bên ngoài, khiến cả ngày tay anh ta lúc nào cũng đẫm mồ hôi.
Mặc Nghiễm dùng dị năng tinh thần quét qua toàn bộ viện nghiên cứu, dẫn mọi người cua quẹo vài lần, đi qua những phòng làm việc trông có vẻ bình thường trước khi đến khu vực chính.
“Không cảm nhận được xác sống nào, có vẻ nơi này thực sự đã bị bỏ hoang. Nhưng vẫn cần cẩn thận.” Anh ta cảnh báo.
Bên trong viện nghiên cứu, đúng như dự đoán, chỉ còn lại một đống tàn tích. Các căn phòng trống rỗng, nền nhà đầy vết máu và kính vỡ, máy móc bị phá hủy, các dụng cụ vương vãi. Những chiếc máy tính và thiết bị còn sót lại đều bị hư hỏng, các ngăn tủ thì sạch bóng. Hiếm hoi lắm họ mới tìm được vài tờ giấy, nhưng trên đó chỉ có những ký hiệu khó hiểu.
Cố Lan Tranh tiến đến căn phòng lớn nhất, dường như đây là phòng lớn nhất trong phòng thí nghiệm. Ngoài một vài cỗ máy cồng kềnh không thể di chuyển, mọi thiết bị khác đều đã bị lấy đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT