Minh Sầm đứng sau đẩy đầu Hạ Thần Phong qua một bên, anh ta dịu dàng cười nói với cô: “Không sao đâu, đừng để ý cậu ta. Lan Tranh, xuống ăn cơm thôi. Cô tỉnh dậy đúng lúc lắm, đồ ăn vừa được nấu xong. Cậu ta thực ra đến tìm em để xin đồ ăn vặt thôi.”
Hạ Thần Phong, đang lẩm bẩm phản đối, nghe đến từ “ăn cơm” lập tức sáng bừng mắt. “Được ăn cơm rồi à? Đi thôi, đi thôi! Cơm tối nay là anh Tạ nấu đấy!” Anh ta reo lên, lao xuống cầu thang nhanh như cơn gió, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Minh Sầm xoa xoa thái dương, bất lực thở dài, rồi quay lại nhìn Cố Lan Tranh, nhỏ giọng nói: “Tôi có làm souffle để trong tủ lạnh. Ăn cơm xong cô có thể lấy mà ăn.”
Nói xong, anh ta ra hiệu giữ bí mật với cô, nháy mắt tinh nghịch: “Giốn như hôm qua, nhớ đừng nói với Thần Phong nhé. Nếu cậu ta biết, đảm bảo sẽ lăn lộn ăn vạ. Cậu ta ăn nhiều như vậy, tôi làm gãy tay cũng không đủ cho cậu ta ăn.”
Cố Lan Tranh bật cười, gật đầu nói với anh ta: “Được, tôi không nói đâu.” Dừng lại một chút, cô nghiêm túc cảm ơn: “Minh Sầm, cảm ơn anh.”
Minh Sầm chỉ mỉm cười, đôi khuyên tai bạc phản chiếu ánh sáng vàng dịu từ đèn hành lang, đôi mắt anh sáng lên với vẻ dịu dàng pha lẫn chút hoài niệm. Anh ta nói: “Không cần cảm ơn đâu. Khi làm đồ ngọt tôi rất hạnh phúc. Nếu cô cảm thấy hạnh phúc khi ăn, đó chính là lời cảm ơn tốt nhất, chứng minh rằng tay nghề của tôi vẫn còn ổn.”
“Rất ngon. Khi ăn tôi chỉ nghĩ rằng đây là món ngon nhất mình từng ăn.” Cố Lan Tranh chân thành đáp. Dù cô tiếc vì chưa được ăn pudding trứng, nhưng hương vị hai món pudding hôm trước vẫn khiến cô không ngừng nhớ đến. Minh Sầm và Tạ Hoài Du, một người nấu ăn giỏi, một người làm món ngọt xuất sắc, khiến cô nhận ra cuộc sống ở kiếp trước thật quá xuề xòa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT