“Thật ngại quá, con người tôi tương đối mẫn cảm cẩn thận, các anh cũng biết rồi đấy, tôi không nhớ rõ chuyện trước kia, anh nói với tôi về ba mẹ tôi, còn có anh trai tôi, tôi kỳ thật một chút ấn tượng cũng không có, vậy các anh lấy cái gì để chứng minh tôi chính là người các anh muốn tìm?”
Câu trả lời của Tần Mạn là điều mà Phạm Tư Triết không ngờ tới. Anh ấy không nghĩ tới rằng Tần Mạn lại có lòng đề phòng lớn đến vậy.
“Đương nhiên có thể chứng minh, lúc em mất tích, trên tay phải có đeo một chiếc đồng hồ màu trắng mang nhãn hiệu nước ngoài. Đó là quà sinh nhật mười tám tuổi của anh trai Tần Tiêu tặng em, trị giá năm ngàn tệ. Viền khung kính còn khảm hai viên kim cương, em vô cùng thích, đeo vào là không chịu cởi ra. Lúc em mất tích, trên tay cũng đeo, nếu như không mất, nó có thể chứng minh lời anh nói đều là sự thật!”
Phạm Tư Triết nhớ rõ tất cả mọi thứ thuộc về cô, vì vậy rất nhanh đã đưa ra bằng chứng thuyết phục.
Nếu anh ấy là kẻ nói dối thì không thể nào biết được chuyện bí mật như vậy, bởi vì cô biết chiếc đồng hồ này rất quý giá nên mấy năm nay cô chưa bao giờ đeo nó trước mặt người khác. Người biết đến cũng chỉ có người nhà họ Giang, mà bọn họ không thể nào đã gặp qua người nhà họ Giang, cũng không có khả năng cùng bọn họ có bất kỳ tương tác gì, cho nên có thể khẳng định trăm phần trăm lời bọn họ nói là sự thật.
Giang Tông nghe anh ấy nói đến chiếc đồng hồ kia, những gì miêu tả cơ bản rất khớp, chính anh cũng đã nhìn thấy một lần, chỉ là lúc đó không hiểu giá cả trên thị trường, lại không biết mấy viên đá phát sáng trên đó là kim cương.
Bởi lúc đó cái tên kim cương còn chưa phổ biến ở nông thôn nên việc người ta không biết làm cũng là chuyện thường tình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT