Trái lại bây giờ rất thanh tịnh.
“Tôi tin anh, cảm ơn.” Giang Tông cũng không nói nhảm, có được đáp án lập tức xoay người quay lại phòng học.
Lúc Tần Mạn biết chuyện này, biểu hiện rất bình tĩnh:
“Xem ra, Dương Trí Viễn vẫn còn có lương tâm, ít nhất tâm anh ta không xấu!”
“Ừ, vậy bây giờ em có thể yên tâm rồi chứ?” Giang Tông ôm lấy eo cô hỏi.
“Chỉ có thể yên tâm hơn phần nào, nhưng cũng không thể lơ là!”
Dường như chuyện này giống như một quả bom hẹn giờ, chỉ cần người còn ở đây, ai biết được cô ta chui ra ngày nào?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT