“Được rồi, dì Liêu, chú, hai người đừng từ chối, chồng cháu đã đi mua, về sau chúng ta đều làm việc với nhau, đã là đồng nghiệp, mời bữa thức ăn nhanh có gì mà ghê gớm? Chú dì cứ yên tâm mà ăn, ăn có sức chiều mới làm việc được phải không?”
Chuyện đã đến nước này, dì Liêu không có cách nào từ chối, vì thế ra sức nói cảm ơn Tần Mạn.
Hôm nay mẹ Đại Tráng cũng mua cơm bên ngoài ăn, cô ấy nói với dì Liêu, trong tiệm có sẵn phòng bếp, buổi sáng có thể tự mình mang cơm đến, buổi trưa hâm nóng là được, mùa hè đến có tủ lạnh, đặt hộp cơm trong tủ lạnh sẽ không hỏng, cứ như vậy, vừa tiết kiệm còn hợp túi tiền.
Giang Tông mua cơm về, hai mặn một chay, vợ chồng dì Liêu ăn như hổ đói, trông như đã lâu không ăn một bữa no.
Từ lúc nói chuyện phiếm, Tần Mạn hiểu được, vợ chồng dì Liêu đến lúc già mới có con, con trai của bọn họ lúc tám tuổi bị bệnh cấp tính mà mất, hai vợ chồng không còn tâm trí nào, vì thế ra ngoài làm công, hai năm trước ông ấy làm việc ở công trường bị gãy một chân, tất cả tiền tiết kiệm của hai vợ chồng đều tiêu ở bệnh viện, đất nhà cũ đều bán sạch, sau khi xuất viện, nuôi hai năm, toàn bộ dựa vào một mình dì Liêu chống đỡ, ở khách sạn rửa chén làm việc vặt, một tháng kiếm được chừng 30 đồng. Thuê một phòng đơn nhỏ, một tháng 5 đồng, ông ấy còn phải uống thuốc, còn phải trang trải sinh hoạt ngày thường, trên cơ bản không còn bao nhiêu, sau đó khách sạn chê bà ấy lớn tuổi, sa thải bà ấy, hai vợ chồng không có nguồn thu nhập, cũng khó tìm việc làm, đất cũng không có mà trồng, đã đến đường cùng.
Kết quả trời thương mà bắt gặp, để cho chú dì gặp được Tần Mạn, bỗng cuộc sống nhiều hơn một phần hy vọng.
Quả nhiên, dây thừng thường bị cắt ở những đoạn mảnh, xui xẻo thường chọn người đau khổ, lời này quả không sai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT