Lẩu cay của tôi làm, người biết ăn sẽ cực kì thích ăn, người có thể ăn cay cũng không cách nào cự tuyệt được, cả thành phố không thể không có ai biết ăn cay chứ? Thứ tôi để ý chính là nhóm người bên ngoài vừa có thể ăn cay lại vừa có tiền!
Có câu thơ nói thế nào? Độc ở tha hương vì dị khách, mỗi phùng ngày hội lần tư thân. Nếu có thể ăn được hương vị quê nhà ở ngoài, còn không tốn quá nhiều tiền vượt khả năng của bản thân, chẳng phải cậu sẽ thành khách hàng quen của tôi sao?”
Tần Mạn là người có tâm tư cực kỳ tinh tế. Cô thường ngồi xe buýt, lúc đi tới cửa hàng đồ điện cũng tiếp xúc với không ít người. Cô đã thử thống kê, căn cứ theo khẩu âm thì người đi làm ở đây chủ yếu là người Tứ Xuyên, Trùng Khánh, Vân Nam, Quý Châu.
Người ở khu vực đó không ăn cay thì không chịu được, trình độ ăn cay đứng đầu cả nước.
“Chị Mạn Mạn, không hổ danh mà, mọi thứ đều nằm trong dự tính của chị”
Trình Tụng bội phục giơ ngón cái lên. Người phụ nữ nổi bật như vậy, thông minh như vậy bảo sao Giang Liên sùng bái cô!
“Chị dâu, nếu cửa hàng mới của chị cần hỗ trợ cứ nói em, em sẽ quét dọn vệ sinh, rửa chén bát gì đó cho, không đùa đâu!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play