Có thể nói thái độ của Dương Chí Viễn vô cùng tốt, Tần Mạn cũng không phải người được đằng chân lân đằng đầu, đối với cô thì những gì họ phải nhận là đáng đời, thay vì quyết liệt trả thù rồi phải gánh lấy trách nhiệm thì cũng thế thôi.
“Tôi thấy tuổi tác của bà ta lớn rồi nên sẽ không truy cứu nữa, cũng phiến mấy người trông coi bà ta kỹ hơn đi, nếu lần sau còn xảy ra chuyện như thế này thì tôi cũng không ngại để bà ta vào tù đâu. Tôi không tính toán với bà ta vì tôi cũng là một người mẹ, còn hoa quả thì tôi không cần, mấy người giữ lại tự ăn đi!”
Tần Mãn nói xong thì đi làm việc của mình, cô không thèm để ý đến Dương Chí Viễn nữa.
Dương Chí Viễn thở dài, anh ta đặt giỏ hoa quả lại rồi rời đi.
Trong nửa năm qua anh ta hốc hác tiều tụy đi nhiều nhưng cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, rất khó để nhìn ra bóng dáng công tử ăn chơi trước kia trên người anh ta, có lẽ là do anh ta phải gánh vác trách nhiệm càng ngày càng nặng nề!”
Buổi tối khi tan làm thì Tần Mạn đưa hoa quả cho chị Mộng Mộng và chú chuyển hàng trong kho.
Trình Tụng đề nghị để anh ấy đưa họ về nhà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT