“Anh biết rồi nhưng anh rất hiểu ba mẹ, họ tuyệt đối không muốn tiêu tiền để nhờ người khác thu hoạch lúa, thà rằng để họ thu hoạch dần. Cho nên anh đã nghĩ đến việc tìm người nào tốt rồi trả công cho người đó, khi nào đến lúc bắt đầu mùa vụ thì họ cứ trực tiếp đi thu hoạch!”
Người già là như vậy đấy, cả đời làm lụng vất vả nhưng cũng không dám tiêu tiền, cho nên làm con cái thì phải nghĩ cách gánh vác một phần với họ, nếu như họ đã không dám tiêu tiền thì chỉ có thể để con cái của họ bỏ tiền ra thôi.
Năm đó khi chia ruộng cho các hộ gia đình thì họ được chia tổng cộng bốn mẫu ruộng, nếu như thu hoạch tốt thì cả nhà không cần lo không có gì ăn trong hai năm. Theo quy cũ thì một mẫu đất được giao khoán để thu hoạch, theo giá cả ở nông thôn thì mỗi mẫu là năm tệ, bốn mẫu đất là hai mươi tệ nên có rất nhiều người vui lòng đảm nhận.
Dân trong thôn có rất ít nguồn thu nhập, quanh năm cũng chỉ kiếm được ít tiền từ việc bán ngô, lạc hay khoai tây để nuôi sống cả nhà, cho nên chỉ cần Giang Tông hô lên một tiếng thì sẽ có rất nhiều người tranh nhau nhận làm.
“Cũng được, anh sắp xếp thế nào để ba mẹ ít cực khổ hơn là được, hôm qua em có gọi Giang Liên, trong giờ nghỉ trưa em có đến cửa hàng bách hóa mua cho ba mẹ và Nữu Nữu mỗi người hai bộ quần áo mùa thu, còn có mua giày nữa nên ngày mai anh nhớ đem theo nhé, không được bỏ quên đâu đấy!”
Bây giờ đã là giữa tháng tám rồi, vài tháng nữa trời sẽ mát hơn nhiều nên Tần Mạn đặc biệt mua quần áo cho ba mẹ và Nữu Nữu. Cô cũng mua quần áo và giày mới cho Tiểu Ngữ và Tiểu Lê, tất cả đều được cô cất giữ trong tủ ở đây, đợi khi hai đứa trẻ đến đây là có thể mặc luôn.
“Anh bỏ tất cả vào túi hết rồi nên em cứ yên tâm đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT