“Muốn người khác không biết trừ phi mình không làm, cô ta có ngày hôm nay chính là đáng đời. Trước kia lúc cô ta bắt nạt ức hiếp người khác sao anh không nói?”
Tần Mạn hừ lạnh một tiếng, cảm thấy lời của Dương Trí Viễn nói thật nực cười.
Người đáng thương thì phải có chỗ đáng thương, Dương Như tự đào hố chôn mình, còn có thể trách ai?
Nếu lúc đầu, sự việc đó thành công, vậy hôm nay Tần Mạn làm gì còn mặt mũi tiếp tục ở bên cạnh Giang Tông nữa?
Nếu Giang Tông không gửi từng bức thư tố cáo này đến bức thư tố cáo khác đến viện kiểm sát vậy thì người Dương gia còn tác oai tác quái đến bao giờ?
“Lúc đầu anh khăng khăng tiếp cận tôi, không việc gì mà tỏ ra ân cần không phải gian thì cũng là trộm, tôi sớm đã nhận ra rồi. Hai người ở trong bóng tối âm thầm thương lượng cái chủ ý quái quỷ gì, còn cần tôi nói ra sao?”
Bây giờ nghĩ lại, Dương Như lúc đầu chính là muốn gây ra mối bất hòa giữa hai vợ chồng bọn họ, như vậy cô ta mới có cơ hội chen chân vào, thu được lợi đúng chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play