Ta thở dài, trong lòng bất giác cảm thấy bất lực trước sự ngây thơ dại khờ của Quý Thanh Thanh.

Ta chớp mắt, giả vờ vô tội, phản pháo lại: “Hoàng thượng thật sự đối với Quý phi tình sâu nghĩa nặng, vậy cớ gì ngài lại đến tẩm cung của thần thiếp?”

Triệu Cao nhìn chằm chằm vào ta một lúc lâu, nhận ra rằng ta đã không còn giống như trước đây nữa.

Phu quân đã từng chung sống với ta suốt bao nhiêu năm, nay dường như đã trở nên xa lạ.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, hắn đã lấy lại vẻ lạnh lùng, ánh mắt đầy chán ghét, quay đi không nhìn ta nữa, rồi lạnh lùng ra lệnh: “Thai của Như Yên không ổn định. Theo lời của pháp sư ở Bảo Hoa Tự, người có uy vọng nhất trong hậu cung phải quỳ trước Phật và cầu nguyện ba ngày để xin thiên mệnh bảo vệ long thai.”

Nghe vậy, ta giận đến tột cùng, ngắt lời hắn: “Ngài muốn ta đi quỳ để cầu nguyện sao?”

Triệu Cao liếc nhìn ta một cái, im lặng trong giây lát, rồi chậm rãi nói: “Cầu phúc cho Như Yên và hoàng tử trong bụng nàng ấy là vinh dự của nàng.”

Ta ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn, dù cơn đau dưới bụng càng lúc càng dữ dội.

Ta hỏi ngược lại: “Nếu ta không muốn thì sao?”

Triệu Cao dường như đã mất hết kiên nhẫn, hắn cười lạnh, đôi mắt tràn đầy toan tính: “Huynh của nàng ngày trước vừa xuất chinh, giờ có lẽ đã ở ải Yên Quan rồi.”

Nghe đến đây, ta như bị sét đánh ngang tai, cảm giác phẫn nộ và kinh ngạc trộn lẫn khiến cơ thể ta không thể ngừng run rẩy.

“Ngài có biết rằng huynh ấy ra trận là vì ngài không? Làm hoàng đế, ngài lại dùng mạng sống của một trung thần để uy hiếp chính thê tử của mình. Ngài như vậy còn xứng làm hoàng đế sao?”

Ta tức giận chất vấn hắn, cả người run lên vì phẫn uất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play