9
Tôi đã chờ cả buổi sáng ở cục dân chính, nhưng không thấy Châu Hàn Thanh đến.
Thay vào đó, Tần Vi Vi xuất hiện trước mặt tôi, tay dắt theo Châu Lạc Lạc, mỗi người cầm một cây kem.
“Chị dâu, ồ không, Ôn tiểu thư.”
Tần Vi Vi nhìn tôi, lấy tay che miệng cười khúc khích.
“Hàn Thanh có chút việc bận nên tôi mang sổ hộ khẩu và chứng minh thư của anh ấy đến trước.”
Cô ta hả hê, gọi tên “Hàn Thanh” một cách không kiêng dè.
“Tần Vi Vi, cô thật sự muốn lấy Châu Hàn Thanh đến vậy sao? Đến mức phải làm kẻ thứ ba?”
“Ôn Niên, chẳng mấy chốc cô sẽ chẳng còn gì cả, tôi xem đến lúc đó cô có còn tự mãn hay không?”
Tần Vi Vi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng quên, người đầu tiên đính hôn với Hàn Thanh là tôi, vị trí bà Châu vốn dĩ là của tôi.”
Cô ta đi vòng quanh tôi, bật cười: “Chậc chậc chậc, nhìn cô xem, cái áo này là mẫu mấy năm trước rồi đúng không? Cả áo lẫn người đều cũ kỹ.”
“Còn nữa…”
Cô ta ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy vai Châu Lạc Lạc: “Không phải tôi muốn lấy anh ấy, mà là Lạc Lạc muốn tôi làm mẹ của con bé, đúng không Lạc Lạc?”
“Đúng ạ!”
Châu Lạc Lạc nói lớn: “Mẹ, mẹ vừa quê mùa vừa nghèo, không thể so với dì Vi Vi đâu!”
Tôi nhắm mắt lại, chỉ mong nhanh chóng hoàn tất thủ tục để rời khỏi đây.
Nhưng Tần Vi Vi không buông tha, cô ta nắm lấy tay tôi rồi tự mình ngã xuống đất.
Theo quán tính, tôi bị kéo cho lảo đảo, góc túi của tôi cào vào tay cô ta, tạo ra một vết xước dài đỏ hồng.
“Châu tổng, cứu em với.” Tần Vi Vi hét lên.
Một bóng người lướt qua tôi, đỡ lấy Tần Vi Vi đang nằm trên đất.
Tôi đứng vững lại, quay đầu nhìn, ngoài Châu Hàn Thanh thì còn ai nữa?
Trong lúc tôi còn đang bàng hoàng, Tần Vi Vi đã nghẹn ngào: “Châu tổng, anh đừng trách chị dâu. Chị ấy cũng là vì đau lòng mới ra tay đẩy ngã em thôi.”
Châu Hàn Thanh nhìn tôi chằm chằm: “Ôn Niên, cô dựa vào đâu mà đánh người?”
“Tôi không đẩy cô ta, là cô ta tự kéo tôi.”
Tôi bình tĩnh giải thích.
“Chính mẹ đã đẩy dì Vi Vi.”
Châu Lạc Lạc chỉ tay vào tôi, khóc lớn: “Bố ơi, dì Vi Vi chảy máu rồi. Mẹ thật xấu xa!”
Châu Hàn Thanh đau lòng ôm chặt Châu Lạc Lạc vào lòng: “Cô còn gì để bào chữa nữa không? Ôn Niên, chẳng lẽ con bé cũng nói dối sao?”
“Vậy thì ký nhanh đi.”
Tôi không còn lời nào để nói, mong muốn rời xa cha con họ lúc này đã lên đến đỉnh điểm.
Châu Hàn Thanh nghiến răng: “Ôn Niên, cô nghĩ ly hôn rồi cô sẽ sống tốt hơn sao? Đừng nằm mơ nữa!”
Tôi nhìn anh ta: “Kết hôn không nhất thiết phải để sống tốt hơn, nhưng ly hôn chắc chắn là để sống tốt hơn.”
10
Việc ly hôn diễn ra suôn sẻ hơn tôi tưởng.
Tôi đã tham khảo ý kiến luật sư, tiến hành các thủ tục, thậm chí còn không phải trải qua thời gian chờ cân nhắc, cuối cùng giấy chứng nhận ly hôn cũng nằm trong tay.
Khi bước ra khỏi cục dân chính, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng mọi thứ.
Tôi dừng lại, nhìn ba người bước ra sau tôi.
“Mẹ cũng không muốn làm mẹ của con nữa, Châu Lạc Lạc.”
May là từ nay tôi không còn phải làm nữa.
Nói xong, tôi nhanh chóng lùi lại vài bước.
Từ nhỏ tôi đã luôn may mắn, làm gì cũng thuận lợi, ít khi gặp phải khó khăn.
Cho đến khi gặp Châu Hàn Thanh.
Tôi quen Châu Hàn Thanh khi anh ấy đã là sinh viên năm cuối.
Lúc đó, công việc và học hành của anh đều gặp trắc trở, thậm chí còn không có tiền để ăn.
Tôi đã gặp anh ấy ở một quán ăn đêm, anh ấy đang ngấu nghiến những xiên nướng thừa của người khác ở một góc quán.
Tôi đã mua một phần cơm cho anh.
“Có thể cho tôi số điện thoại của cô không?”
Châu Hàn Thanh nhận hộp cơm, giọng khàn khàn nói: “Nếu một ngày nào đó, tôi thành công và nổi tiếng, tôi nhất định sẽ trả ơn cô gấp ngàn lần.”
Lúc đó, tôi nghĩ rằng một người chân thành như anh chỉ thiếu một chút may mắn mà thôi.
Tôi đã cho anh số liên lạc, mong có thể chia sẻ một chút may mắn của mình cho anh.
Chỉ là cuối cùng, tôi không ngờ sự “trả ơn” của anh lại là tiêu tốn mười năm thanh xuân của tôi, khiến tôi ra đi tay trắng.
Tôi ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt.
May mắn là chỉ mất mười năm, không phải là cả đời.
Tôi bước đi, nhẹ nhàng rời khỏi nơi đó.
Tránh xa những người tệ bạc, bước tới tự do.