Tôi là một bệnh nhân tâm thần. Bị mắc chứng hưng cảm và hoang tưởng nặng, có xu hướng chống đối xã hội mạnh mẽ. Tôi vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần. 

Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi đã xuyên không vào cuốn tiểu thuyết chết chóc này. Tại đây, tôi cần cống hiến một cách vô tư cho tất cả mọi người. 

Cuối cùng, cái chết của tôi sẽ đẩy câu chuyện lên đến cao trào. Tất cả mọi người sẽ nhận ra sau khi mất tôi. Họ sẽ hối hận vì những gì đã qua, nhớ về những kỷ niệm với tôi. Nghe vậy, tôi mỉm cười dịu nhàng. Đầu tiên, tôi là một bệnh nhân tâm thần.

Thứ hai, tôi rất thích thế giới này, nơi mà sẽ không ai gọi "biệt đội áo xanh" cho dù có xảy ra những sự kiện vô lý. 

Tôi là một bệnh nhân tâm thần. Để trốn khỏi bệnh viện tâm thần, tôi đã chuẩn bị rất nhiều ngày. Chỉ cách đây năm phút, tôi đã đánh gục y tá đến kiểm tra phòng và thay đồ với cô ấy ở chỗ không có camera. 

Nhờ vào sự giả trang hoàn hảo của mình, tôi đã thành công trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần. Nhưng ngay giây tiếp theo khi bước ra đường, tôi đã bị một chiếc xe tải mất kiểm soát đâm phải. Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã trở thành nữ chính trong một câu chuyện ngược luyến bi kịch. 

Một cái gì đó gọi là hệ thống trong đầu tôi nói với tôi rằng việc tôi cần làm trong thế giới này là im lặng cống hiến cho những bậc phụ huynh thờ ơ coi thường tôi, tên bạn trai cặn bã thay lòng đổi dạ và người anh trai không phân biệt đúng sai. 

Tôi không cần phải giải thích, vì trước khi tôi chết, bọn họ đều sẽ tin tưởng vô điều kiện vào cô con gái giả trong gia đình. Nhưng không sao, tôi chỉ cần chọn tự sát khi sự thất vọng tích tụ đến một mức độ nhất định. 

Sau khi tôi chết, tất cả những người đã phản bội tôi sẽ quay lại yêu tôi. 

Tôi im lặng không đáp lại. Nhưng cái hệ thống đó dường như hoàn toàn không nhận thấy điều gì không ổn, nó vẫn tiếp tục hưng phấn gào thét trong đầu tôi: 

【Đến lúc đó, bọn họ đều phải truy thê hỏa tá tràng, khi bọn họ phát hiện ra nữ phụ mới là kẻ xấu, còn cô, người luôn chân thành với bọn họ, đã chết và không thể quay lại, thì nửa đời sau của bọn họ chỉ có thể sống trong đau khổ và nước mắt.】

 【Chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy phái phái chảy nước miếng rồi, bây giờ cô nhất định phải thể hiện một chút tủi thân, càng bị hành hạ nhiều, bọn họ sẽ càng hối hận sâu sắc.】 

Nó vẫn lải nhải nói, hoàn toàn không nhận thấy sắc mặt của tôi đã trở nên không kiên nhẫn. Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được sự bực bội trong lòng nữa.

 Tôi không do dự cầm con dao trái cây trên bàn đâm vào tay của ả thiên kim giả đang khóc lóc bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play