Đạo diễn Vương lại yêu cầu Tần Vưu quay trám thêm vài cảnh dự phòng, sau đó cảnh này mới coi như kết thúc.

Mặc dù quay đi quay lại bảy tám lần, nhưng theo tiêu chuẩn của đạo diễn Vương, đã được coi là rất dễ dàng vượt qua.

Trước đó có một cảnh mà Phương Tử Ngọc và đồng nghiệp xảy ra bất đồng nên cãi nhau, vốn dĩ lời thoại vừa nhanh vừa nhiều, đạo diễn Vương còn quay đi quay lại vài chục lần, suýt nữa làm hai diễn viên mệt chết, dù rằng sau khi quay mấy chục lần, dáng vẻ mệt mỏi khi tranh cãi của hai người càng thể hiện đúng trạng thái như vừa kết thúc một ngày làm việc dài 12 tiếng, cũng coi như là chuyện tốt.

Cảnh tiếp theo là Phương Tử Ngọc tình cờ chạm mặt hai kẻ gian phu dâm phụ giữa ban ngày ban mặt.

Đây cũng là cảnh cuối cùng trong kịch bản của tập phim, mặc dù không phải là cảnh quay cuối cùng.

Trong cảnh này, Tần Vưu đã thay sang "thường phục", vẫn là một chiếc váy đen, nhưng ngắn hơn một chút, một góc viền váy có thêu một đóa hoa rất lớn, rõ ràng là trông thoải mái hơn chiếc váy trước.

Cô cùng nam chính đi một đoạn đường, mái tóc bay bay, môi khẽ mỉm cười, vẫn quyến rũ như trước.

Nhiệm vụ của nam chính đơn giản hơn, anh ta không phải là tâm điểm của máy quay, chỉ cần tỏ ra vui vẻ là được.

Khi nam chính đẩy cửa kính cho Lăng Ngự, Lăng Ngự quay đầu nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Phương Tử Ngọc, cô tự nhiên quay lại đi vào trong.

Sau đó máy quay chuyển sang Phương Tử Ngọc.

Nhân lúc Tần Vưu đang dặm lại lớp trang điểm thì đạo diễn Vương giải thích cảnh quay với cô: "Cô không quen biết Phương Tử Ngọc, nhưng từ thái độ của cô ấy thì cô có thể dễ dàng đoán được thân phận của cô ấy, nhưng ánh mắt của cô không cần thay đổi gì cả, không cần dừng lại, không có khiêu khích, cũng không có do dự mềm lòng, sự tồn tại của cô ấy đối với cô hoàn toàn không quan trọng."

Tần Vưu gật đầu "Ừ", rồi không nhịn được mà cười lên.

Đạo diễn Vương vừa định hỏi cô cười gì, có chỗ nào không hiểu? Đột nhiên ông nhận ra Tần Vưu đang cười cái gì.

Ông từ trước đến nay chưa từng thừa nhận hình tượng Lăng Ngự giống như Tần Vưu đã suy đoán, nhưng lời vừa rồi, căn bản giống như nói thẳng —— "Cô ngay từ đầu đã đoán đúng rồi." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Đạo diễn Vương buồn bực một hồi, các đạo diễn khác đều than phiền diễn viên quá ngốc, ông lại đi phàn nàn diễn viên quá thông minh có phải là không tốt lắm hay không.

Thôi kệ, dù sao sớm muộn gì cũng phải để cô bé này đắc ý một hồi vậy…

Nhưng cũng chỉ có lúc này, ông mới cảm thấy cô bé này quả thực mới ngoài hai mươi tuổi, vẫn còn chút tính khí trẻ con.

Đạo diễn Vương mặt mày buồn bã đi ra ngoài điều động hiện trường.

Tần Vưu thu lại nụ cười.

Cô hơi đắc ý quá đà rồi, sau khi cảnh quay vừa rồi kết thúc, cô nhìn như vô cùng bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng lại dâng trào.

Cô kích động đến nỗi muốn hét lên thật to, nhưng lại không thể biểu hiện ra.

Cô cảm thấy lòng mình rạo rực, trong một khoảnh khắc cô dường như đã quay trở lại năm hai mươi tuổi, khi ấy cô rời khỏi đại học, lăn lộn ở phim trường một thời gian, cô biết rằng tương lai sẽ rất gian khổ, cũng biết bản thân đã từ bỏ một cuộc sống buồn tẻ nhưng ổn định như thế nào, nhưng phía trước luôn có một giấc mơ đẹp đang chờ đợi, khiến cô không biết mệt mỏi mà tiếp tục tiến về phía trước.

Mười năm trôi qua, giấc mơ đẹp đó cuối cùng cũng sắp thành hiện thực rồi.

Một ánh mắt của Tần Vưu quay rất suôn sẻ, nhưng cảnh quay bên phía Dương Thu lại không thuận lợi.

Biểu hiện của Dương Thu khiến đạo diễn Vương tức giận đến mức phun ra lửa, ngay cả những nhân viên ở xa cũng có thể nghe thấy tiếng quát tháo của đạo diễn Vương.

"Ánh mắt của cô làm sao vậy? Trong cảnh này, linh cảm trước đó của cô cho rằng bạn trai thay lòng đổi dạ đã thành sự thật, ánh mắt của cô phải có chút hoảng loạn, trước đây dù hai người có cãi nhau ầm ĩ nhưng cô luôn cho rằng chỉ cần có thời gian là có thể hàn gắn lại mối quan hệ, đây là cảnh quay lần đầu tiên cô nhận ra suy nghĩ trước kia của mình chỉ là trốn tránh, lần đầu tiên cô nhận ra mối quan hệ của hai người có thể không còn cứu vãn được nữa."

"Cái này đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa, chỉ cần cảm giác hơi hoảng loạn thôi, có khó khăn gì hả?"

"Tại sao cô lại dùng ánh mắt khinh thường như vậy? Cô tưởng Phương Tử Ngọc là nữ hoàng sao? Lúc này Phương Tử Ngọc vẫn còn tình cảm với bạn trai của cô ấy, anh ấy là mối tình đầu của cô ấy, họ đã yêu nhau nhiều năm như vậy, phản ứng đầu tiên của cô ấy phải là không muốn tin và đau khổ chứ không phải là thờ ơ và đoạn tuyệt, muốn chia tay cũng là chuyện của sau này, tôi chỉ cần cô thể hiện cảm xúc bản năng của Phương Tử Ngọc ngay lúc này! Có khó lắm không?"

Đạo diễn Vương tức giận kinh khủng, cảnh này đã quay đi quay lại mấy lần rồi, nhưng Dương Thu từ đầu đến cuối vẫn không bắt được cảm giác, ông còn bảo Tần Vưu và nam diễn viên kia hỗ trợ cô ta di chuyển lại theo vị trí, kết quả mỗi lần cô ta diễn đều sai hoàn toàn, ông vốn đã nghĩ xong cảnh quay này từ lâu, máy quay sẽ tiến lại gần khuôn mặt của Dương Thu, một cảnh quay đặc tả dài, cảm giác nặng nề như sấm rền thực sự rất lay động lòng người.

Kết quả là Dương Thu không hề biểu lộ được cảm xúc gì, trong vẻ mặt của cô ta có khinh thường có chán ghét, nhưng duy chỉ tình cảm là không có, với diễn xuất của cô ta, Phương Tử Ngọc và bạn trai cô ấy như thể vừa mới gặp nhau trong một buổi xem mắt vậy.

Đạo diễn Vương hận không thể hét vào mặt cô ta —— Phương Tử Ngọc và bạn trai cô ấy đã hẹn hò gần bảy năm rồi, không xứng để cô ta biểu lộ chút cảm xúc nào sao?!

Dương Thu cắn môi.

Cô ta rất muốn đưa ra ý kiến với đạo diễn Vương, cô ta cảm thấy cách thể hiện của Phương Tử Ngọc không được yêu thích lắm, tiết mục nam nữ chính hiểu lầm tới lui hiện nay đã không còn thịnh hành nữa, bạn trai ngoại tình, nữ chính nên dứt khoát chia tay mới đúng, loại đàn ông bẩn thỉu này giữ lại làm gì, kiểu nhân vật này mới được yêu thích.

Nhưng cô ta biết, đây chỉ là một trong những lý do khiến cô ta không diễn ra được cảm xúc mà đạo diễn Vương mong muốn.

"Đạo diễn Vương, cho tôi và Dương Thu nói chuyện chút được không?"

Triệu An Nhã đột nhiên xuất hiện, hôm nay cô ấy không có cảnh quay, chỉ là đến cùng Dương Thu, cho nên cô ấy mặc một chiếc áo hoodie xám giản dị đến mức tối giản, gần như hòa vào làm một với phông nền, nhưng khi cô ấy vừa nói, cảm giác không dễ thấy đó lập tức biến mất.

Đạo diễn Vương nhìn cô ấy một cái, phất tay, tỏ ý là ông đồng ý.

Triệu An Nhã chăm chú nhìn bạn mình.

"Là vì Tần Vưu sao?"

Cô ấy đột nhiên hỏi.

"Cái gì?"

Dương Thu điềm nhiên nhíu mày, ánh mắt dời đi, như thể không hiểu Triệu An Nhã đang nói gì.

Triệu An Nhã thấy cô ta như vẫn còn gì đó chưa hiểu, thở dài: "Không phải tớ đã nói rồi sao? Đừng để cô ta ảnh hưởng đến biểu hiện của cậu, trong giới giải trí này chẳng thiếu những chuyện khó chịu, chẳng lẽ sau này gặp phải diễn viên nhân phẩm không ra gì thì cậu đều phải mang cảm xúc đó vào diễn xuất à? Thế thì cậu đừng đóng phim nữa."

"Cậu nhịn cô ta một lúc thì có sao đâu, cô ta có thể đóng bao nhiêu cảnh, quay xong rồi cậu cũng sẽ không còn gặp lại cô ta nữa, sao phải để cô ta ảnh hưởng đến công việc của cậu."

"Diễn xuất là công việc của cậu mà, chẳng lẽ cậu sẽ vì hôm nay tâm trạng không tốt mà thể hiện qua loa sao? Chắc chắn là không, bởi vì như thế quá thiếu chuyên nghiệp, vậy chuyện này cũng giống như thế, vì không thích diễn viên cùng tổ mà phá hỏng diễn xuất của mình thì có khác gì việc diễn tệ vì tâm trạng không tốt, sao cậu cứ không hiểu?"

Dương Thu rầu rĩ, nhưng cũng không phản bác, thực ra khi quay lần đầu, cô ta theo bản năng cảm thấy nên diễn như vậy, nhưng sau khi đạo diễn Vương giải thích đại khái cảnh quay, cô ta lại phát hiện bản thân không thể kiểm soát ánh mắt của mình, chỉ cần nhìn thấy biểu cảm của Tần Vưu khi quay lại, cô ta liền không kìm được mà phản ứng lại bằng sự khinh thường và chán ghét.

Triệu An Nhã nhìn biểu cảm của cô ta, mỉm cười đi về phía đạo diễn Vương: "Đạo diễn Vương, có thể cho hai diễn viên kia nghỉ ngơi một chút không, lần này không cần họ giúp Dương Thu phụ diễn nữa."

Đạo diễn Vương: "Hả?"

Triệu An Nhã hạ giọng một chút: "Dù sao Dương Thu cũng chưa quen với Hàn Vinh lắm, đối phương phụ diễn giúp cô ấy có khi lại khiến cô ấy hơi mất tập trung…"

Hàn Vinh là tên của nam diễn viên kia.

"…Ông để cô ấy thử lại một mình xem, lần này tôi đã bảo cô ấy tưởng tượng như thể cô ấy đang nhìn thấy bạn trai cũ của cô ấy, có lẽ sẽ thuận lợi hơn."

Đạo diễn Vương nghe Triệu An Nhã nói, cảm thấy cũng có lý, nếu như thế có thể giúp Dương Thu nhập vai tốt hơn, vậy thì thử xem cũng không sao, dù sao cả hai diễn viên này đã đóng chung nhiều ngày rồi sao còn chưa quen được? Trước kia phản ứng hóa học rõ ràng rất tốt mà.

Ông phất tay ra hiệu Tần Vưu và Hàn Vinh rời khỏi cánh cửa kính, Tần Vưu không có ý kiến gì, dù sao máy quay cũng chẳng quay đến cô, cô chỉ đang làm việc không công mà thôi.

Còn Dương Thu cũng bị kéo tay lại trong lúc Triệu An Nhã thì thầm không ngớt.

Dương Thu hít một hơi thật sâu, nhìn bối cảnh trống vắng, điều chỉnh lại biểu cảm một lần nữa.

Chiếc máy quay lớn từ từ tiến lại gần mặt cô ta, cô ta theo yêu cầu của đạo diễn Vương, lộ ra chút ngạc nhiên và đau đớn, thuận lợi hoàn thành cảnh quay.

"Cắt!"

Cùng với tiếng của đạo diễn Vương vang lên, Dương Thu thở phào nhẹ nhõm, cô ta nhắm mắt lại, An Nhã nói đúng, cô ta không thể để người khác ảnh hưởng đến diễn xuất của mình, vai diễn của Tần Vưu có lẽ nhiều lắm cũng chỉ còn vài cảnh diễn chung với cô ta, sau đó không cần phải quan tâm nữa.

Mang theo tâm trạng ấy, cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, những cảnh sau thuộc về giai đoạn đầu của cốt truyện, đúng lúc cần cô ta thể hiện một tinh thần tràn đầy nhiệt huyết.

Mặc dù cô ta vẫn rất bất mãn, nữ sinh xinh đẹp trong học viện điện ảnh muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, một vai diễn bình hoa thế này có thể tìm được vô số người thích hợp để đóng, tại sao nhất định phải chọn một tiểu tam.

Con sâu làm rầu nồi canh.

Nếu có thể, cô ta thật sự không muốn ở lại đoàn phim này nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play